Trích : Chữ chạy, cỡ chữ=20

Nguyệt xuyên há dễ thâu lòng trúc / Nước chảy âu khôn xiết bóng non - NGUYỄN TRÃI

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

THƠ ĐỒNG THỊ CHÚC: TÌNH YÊU - ĐƠN PHƯƠNG...


MỘT CẢNH Ở CHÙA VĨNH NGHIÊM - BẮC GIANG

    ĐỒNG THỊ CHÚC

Quê: Cao Xá, Tân Yên, Bắc Giang Tốt nghiệp Đại học Công nghiệp tại Triều Tiên…   Hiện định cư tại Hà Nội.
   Đã xuất bản các tập thơ: Gót chân trần (NXB Thanh Niên- 1992), Lục bát dâng tặng người xưa (NXB Hội Nhà văn, 1- 2012)... 


TÌNH YÊU

Một thời yêu chỉ cầm tay
Mà sao mình cứ đắm say với mình
Chẳng câu thề thốt chung tình
Mà nguyên vẹn mãi dáng hình trong nhau.




KÉO VÓ TRÊN SÔNG THƯƠNG


ĐƠN PHƯƠNG

Cái thời người ấy trong tôi
Một ngày không gặp đứng ngồi không yên
Biết là mình quá vô duyên
Gió đằng lưng cứ ngang nhiên đập vào *
Người dưng ơi khổ làm sao
Càng giơ tay gạt càng dào dạt mong
Ngước trông bảy sắc cầu vồng
Thắm màu người nhạt rực hồng một ta

Đêm đêm những oán trăng già
Chẳng soi cho tỏ tình ta với người
Thế rồi người ấy mù khơi
Thế rồi ta cũng thành người bến xa
Ngày đi qua tháng đi qua
Nỗi xưa chỉ thoáng cơn mưa chợt về.

Cái ngày gặp lại bây giờ
Thấy thương thấy trách dại khờ. Đơn phương.

                                                      

------
Gió sao gió đánh đằng lưng
    Dạ sao dạ nhớ người dưng thế này (Ca dao).







NGƯỜI XƯA

            Tặng người xưa


Người xưa ánh mắt lung linh
Người xưa cái dáng cái hình mảnh mai
Người xưa mái tóc thật dài
Người xưa đỏ mặt khi ai nhìn mình
Người xưa tình đến chung tình
Đã yêu đổ quán xiêu đình vẫn yêu
Người xưa nết ở phải điều
Nói lời nhỏ nhẹ làm nhiều người thương

 Người xưa đâu quản gió sương
Trong nghèo đói biết tìm đường ấm no
Người xưa không nghĩ đắn đo
Thật tâm chia sẻ chẳng lo đáp đền
Người xưa cũng chẳng thể quên
Lời răn dạy - bậc Thánh hiền ngày xưa.

Bây giờ tìm bóng người xưa
Gặp mênh mông
              chỉ gặp thừa mông mênh…

                                          2003- 2011





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét