| 
CHƯƠNG DÂN THI THOẠI 
CỦA  
PHAN KHÔI  
        Tặng
  : Ts. Nguyễn Văn Hoa 
BÀI VIẾT: NGUYỄN KHÔI - ĐÌNH BẢNG    
 
  Thi thoại là "Sách bình luận thi văn hoặc chép chuyện Thi nhân". Đó
  là một dạng Phê bình thơ, xuất hiện từ đời Tống : Âu Dương Tu (1007-1072) có
  "Lục nhất thi thoại" cùng mổi tiếng với "Thạch Lâm thi
  thoại" của Diệp Mộng Đắc. Sau này sáng giá nhất là "Tùy Viên thi
  thoại" của Viên Mai (1716-1797). 
 Ở
  Trung Hoa và ta xưa nay coi đọc" Thi thoại chẳng khác nào được một người
  chơi hoa sành sỏi dắt ta di xem và kể cho ta nghe câu chuyện lạ lùng về từng
  loài hoa một" (theo Nguyễn Hiến Lê). Vì thế Thi thoại thường được hoan
  nghênh hơn thơ. 
 Biên
  soạn Thi thoại rất khó : phải là người có tài, có uy tín lớn, phải đọc nhiều
  Sách, nghiền ngẫm, từng trải, quen biết nhiều Thi nhân, bản thân không chỉ
  làm thơ hay mà còn phải viết văn cũng hay nữa. 
 
  Ở ta có Phan Khôi (1887-1959) là Nhà văn đạt tiêu chí như thế : về văn nghiệp
  , trước Cách mạng tháng 8-1945 để lại tập "Chương Dân thi thoại"-(
  năm 1931). Tập sách tuy mỏng, nhưng với tinh thần nhập thế và niềm say mê cái
  mới đã đưa Phan Khôi vào vị trí 2 lần đi tiên phong vừa là "ông tổ thơ
  mới" vừa là "ông tổ cuả thi thoại" nước ta. 
 
  Chương Dân Thi thoại là sách phê bình thơ của Chương Dân tiên sinh (tên hiệu
  - bút danh của Phan Khôi) là tập hợp các bài viết  đã đăng trên các tờ
  báo khác nhau : 
  
  Mở đầu là giải thích : -Thơ là một lối văn có vần theo âm thanh từ điệu của
  một thứ tiếng (ngôn ngữ) mà thi nhân sáng tác ra. - Thi thoại là
  lối trứ thuật chuyên nói về chuyện làm thơ. 
Trong
  Thi thọai thường sưu tầm các bài thơ, câu thơ hay và kèm đôi lời
  "bình"...cốt  lưu truyền những câu thơ HAY của tao nhân
  mặc khách để giới làm thơ thưởng thức học tập  nâng cao phát
  triển... Trong Chương Dân Thi thoại , Phan Khôi đề cao 2 quan điểm về
  thơ: 
 
  -Thơ Hay có 2 cách ; 1 là cách tự nhiên, 1 cách đúc đắn. Cách tự nhiên
  thì có phần lưu lợi, đúc đắn thì có phần trang nghiêm. Nhưng trang nghiêm thì
  được bên văn từ, mất bên tình tính, còn lưu lợi thì có thể lưỡng toàn
  hơn  (hiểu đơn giản là chỉ nên viết khi thật hứng khởi, tự do, phóng 
  khoáng,
  không nên quá lý trí gò theo niêm luật "thôi xao" ?) .Phan Khôi chủ
  trương : "làmThi thoại không được bỏ sót thơ HAY, nhất là khi cả
  nước đã thành ra 1 cái vô hình thi xã" (nói như kiểu hôm nay là không
  được phân biệt thơ Trung ương/ thơ địa phương, thơ Hội viên/ thơ câu lạc
  bộ...mà chỉ có một tiêu chuẩn là thơ HAY mà thôi). Vì thế trong Chương Dân
  thi thoại , Phan Khôi đã chọn bình thơ từ Miên Thẩm, Hồ Xuân Hương, Tú
  Xương...đến các tác giả vô danh trong thiên hạ, không phân biệt địa vị xã
  hội, nam/nữ với mục đích ủng hộ sự đổi mới thi ca. 
PHAN KHÔI (1887- 1959) 
 Câu
  chuyện thú vị là : có bài "tống biệt" của một ông ở Bình Thuận đọc
  lên  để làm trò cười lúc tiễn bạn : 
                
  Trái Mù U trên núi 
                 
  Chảy xuống cửa Phan Rang. 
                
  Anh đi về ngoài nớ 
                
  Trong lòng tôi chẳng an. 
                
  Bao giờ anh trở vô 
                
  Gặp tôi ở giữa đàng. 
                
  Nắm tay nói chuyện chơi 
                
  Uống rượu cười nghênh ngang. 
 Bài
  thơ chợt tưởng "Quê mùa", nhưng ngẫm nghĩ thì : 2 câu đầu là thể
  hứng, mà cái ý hứng rất kỳ. Câu thứ 6 trông lại nhau mà gặp" ở giữa
  đàng" thì lại có cái biệt thú. Toàn bài "nhất khí quán hạ",
  thêm cùng cái cảnh tượng "trái mù u trên núi chảy xuống cửa  Phan
  Rang" thật là vừa tự nhiên , vừa lưu lợi chảng thua gì một bài tuyệt tác
  . 
   
  BI KICH PHAN KHÔI : đúng như Tố Như đã tiên tri " càng tài tình lắm càng
  oan trái nhiều", hồi 1956-1957 Phan Khôi bị  coi là "đầu sỏ
  Nhân văn Giai Phẩm"...rồi đành phải bó gối ngồi chơi xơi nước tại gia
  với bà vợ già...đầu năm 1957 : Phan khôi làm bài thơ tự mừng thọ mình,
  mở đầu bằng 2 câu : 
                 
  Lên bảy mươi rồi, mẹ nó ơi ! 
                 
  Thọ ta, ta chúc nọ phiền ai... 
 Bài
  thơ không được đăng báo , nhưng đến tai Nguyễn Công
  Hoan, Nhà văn này liền làm bài "họa" :  
                 
   Nhắn bảo Phan Khôi khốn kiếp ơi ! 
                 
  Thọ mi, mi chúc, chớ hòng ai . 
                  
  Văn chương đù mẹ thằng cha bạc, 
                  Tiết
  tháo ! Tiên sư cái mẽ ngoài. 
                 
  Lô-dích, trước cam làm kiếp chó, 
                 
  Nhân văn nay lại hít gì voi. 
                 
  Sống dai thêm tuổi cho thêm nhục, 
                  Thêm
  nhục cơ trời chẳng thấy gai. 
 
  Là dân "Quảng Nam
  hay cãi..." nên Phan Khôi có bài thơ như kiểu trần tình tự biện hộ cho
  mình : 
               
  Làm sao cũng chẳng làm sao 
               
  Dẫu có thế nào cũng chẳng làm chi 
               
  Làm chi cũng chẳng làm chi 
               
  Dẫu có làm gì cũng chảng làm sao. 
  
  Cuối năm 1957, sau cuốn "Nắng chiều" không được in, Phan Khôi từ đó
  ngừng mọi chuyện viết lách...Già yếu, cô đơn, bệnh tật, ông từ trần lúc 11
  giờ sáng ngày 16-1-1959 tại số nhà 73 phố Thuốc Bắc - Hà Nội 
HOA XƯƠNG RỒNG   
   
  Suốt đời Phan Khôi sống (bảo thủ-không tùy thời) đúng theo châm ngôn của Đại
  Nho Mạnh Tử "Phú quí bất năng dâm,bần tiện bất năng di,uy vũ bất năng
  khuất"...Ông phải chăng đáng là một Văn Hào   của
  Việt Nam
  ta trong thế kỷ 20 ! ? 
            
  Quê Đình Bảng, ngày hội đền Đô , 15-3-ta (2012) 
                                
  Nguyễn Khôi - cẩn bút... | 
Trích : Chữ chạy, cỡ chữ=20
Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012
NGUYỄN KHÔI VIẾT VỀ PHAN KHÔI
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)



 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét