PHONG
KIỀU DẠ BẠC
TRƯƠNG KẾ
ĐTM - Phong
Kiều dạ bạc là bài thơ rất nổi tiếng của Trương Kế. Tác giả sống vào khoảng
trước sau năm 756, đời
Đường (Trung Quốc). Ông thi đậu tiến sĩ và làm quan trong triều,
chức vụ Tự bộ viên ngoại lang. Bài thơ này là tác phẩm nổi tiếng nhất của
ông, sau này đã được Khang Hữu Vi đời Thanh cho khắc trên tấm bia lớn dựng trong chùa Hàn San để cho người đời
sau qua đây thưởng lãm. ĐTM giới thiệu một số bản dịch sớm nhất của các nhà nho, thi sĩ nước
ta: Nguyễn Hàm Ninh, Tản Đà, Ngô Tất Tố, Trần Trung San, Bùi Khánh Đản... Nhân ngày nghỉ, thư giãn, mời xem thêm thư pháp:
Phong Kiều
dạ bạc
Nguyệt lạc
ô đề sương mãn thiên
Giang phong
ngư hỏa đối sầu miên
Cô Tô thành
ngoại Hàn San tự
Dạ bán
chung thanh đáo khách thuyền
Bản dịch của
NGUYỄN HÀM NINH
(từng bị nhầm là bản dịch của Tản
Đà):
Đỗ thuyền
đêm
ở bến Phong
Kiều
Trăng tà
chiếc quạ kêu sương
Lửa chài
cây bến sầu vương giấc hồ
Thuyền ai
đậu bến Cô Tô
Nửa đêm
nghe tiếng chuông chùa Hàn San
Bản dịch của
TẢN ĐÀ
Quạ kêu,
trăng lặn, sương rơi
Lửa chài,
cây bãi, đối người nằm co
Con thuyền
đậu bến Cô Tô
Nửa đêm
nghe tiếng chuông chùa Hàn San
Bản dịch của
NGÔ TÁT TỐ
Quạ kêu, sương tỏa, trăng lui
Đèn chài, cây bến đối người nằm khô
Tiếng chuông đưa đến bên đò canh khuya.
Bản dịch của
TRẦN TRỌNG SAN
Trăng tà, tiếng quạ lẩn sương rơi
Sầu đượm hàng phong, giấc lửa chài
Ngoài ải Cô Tô chùa vắng vẻ
Bản dịch của
BÙI KHÁNH ĐẢN
Trăng lặn sương mờ nghe tiếng quạ
Lửa chài cây ánh giấc chưa yên
Cô-Tô bên mái Hàn-Sơn tự
Đêm muộn chuông ngân vẳng đến thuyền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét