VŨ XUÂN QUẢN
Hv Hội Nhà văn Hà Nội
Nhà thơ Vũ Xuân Quản, quê: Nam Dương, Nam Trực, Nam Định. Thường trú tại Hà Nội. Các tập thơ đã xuất bản: * CON ĐƯỜNG THU BAY, Thơ Thiếu nhi- Sở VHTT Hoà Bình, 2000) * GIEO MẦM (Thơ-NXB Văn nghệ TP Hồ Chí Minh, 2002) * DUYÊN TRỜI (Thơ-NXB Văn nghệ TP Hồ Chí Minh, 2003)* HUYỀN THOẠI SÔNG ĐÀ (Thơ-NXB Hội Nhà văn, 2007) * KỲ TÍCH THOẠT ĐẦU SÔNG (Thơ-NXB Hội Nhà văn, 2008) * THẦN LỬA (Thơ lục bát Thiếu nhi-NXB Hội Nhà văn, 2010). ĐTM giới thiệu chùm thơ, trong đó có bài thơ vui, viết hồi đang công tác, Kỹ sư xây dựng.
HỎI TRĂNG…
Sóng trăng giỡn gió tung tăng
Cá hồ Dầu Tiếng đớp trăng đại ngàn
Tiếng gà gáy sáng trăng tan?
Hay là cá đã đớp tàn, trăng ơi?…
TRĂNG TRÊN
HỒ SÔNG ĐÀ
Chiều buông…chim ngủ ngọn cây
Nỉ non tiếng dế trăng gầy mỏng manh
Nửa hồ lay bóng trăng thanh
Nửa còn lại nhuốm màu xanh da trời.
MỘT CẢNH BÊN HẢI VÂN
QUA ĐÈO HẢI VÂN
Xe bay mà cứ như không
Chìm trong sương khói
phiêu bồng Hải Vân
Băng băng chẻ dọc mây tầng
Ngàn xanh trôi ngược dưới gầm mây ty
Chân đèo cát trắng phẳng lỳ
Sóng xô dai dẳng nỗi gì biển ơi?
Tiếng thu mỏng mảnh rơi rơi
Ráng thu cô quạnh
lòng người bâng khuâng
Leo đèo dấu hỏi… Hải Vân
Xe lao vào cõi bụi trần thế a?
Mê cung hư thực nhạt nhòa
Giật mình
Ngoảnh lại
Sương pha trắng đầu…
Huế, ngày 07/11/2011
TRÊN CẦU THÁC ÔNG
Kính tặng:
Những người xây dựng
Thủy điện Thác Bà
Bồi hồi thăm lại Thác Ông
Sông thì vẫn chảy
Mà không thấy người
Duyên xưa còn ấm trong tôi
Trên cầu tìm lại nụ cười nhớ mong
Xưa…
Cầu treo vắt ngang sông
Nhịp đi đu võng nghiêng dòng nước reo
Mắt ai lúng liếng dao cau
Hút hồn tôi để tan vào rung rinh
Thác Bà láng biếc tươi xinh
Có còn lưu luyến dáng hình em không?
Đi trên cầu mới Thác Ông
Tưởng cùng ai bước xao lòng cầu treo!
THỢ KHOAN
Cánh mình là thợ khoan hầm
Ngày mà chưa đã…rì rầm khoan đêm
Nghiệp khoan từ thuở tráng niên
Chuyên nghề khoan đứng! khoan xiên khi cần
Rắn mày đá cũng lên gân
Mũi khoan trầy trật…nửa phân chẳng vào
Vỗ về! khoan đến ngọt ngào
Thẫn thờ đá núi! trăng sao mềm lòng
Cần khoan tươi mới ròng ròng
Nhịp khoan quá trớn…tưởng long đất trời
Thác Bà thuở ấy xa rồi
Hòa Bình mới thấm một đời thợ khoan
Nghiệp khoan cũng lắm phũ phàng
Vui buồn xuyên thủng gian nan một thời
Hầm nghiêng hun hút kinh người
Yêu nhau! Nào hãy theo cùng
Cầm tay chắc nhé kẻo không lạc đường
Thợ khoan biết mấy đoạn trường
Cả đời tóc bạc pha sương trắng đầu
Bên ai! tóc thoảng hương cau
Lòng thênh thang với sắc màu thời gian!
-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét