DUY
KHOÁT
NT Duy Khoát quê Mão Điền (Bắc Ninh), định cư tại
Hà Nội. Nhiều năm công tác tại Nxb Nông nghiệp. Hội viên: Hội Nhà văn Hà Nội,
Hội Nhà báo Việt Nam.
Đã xuất bản các tập thơ: Sóng chiều (Văn học, 1998), Cây lặng lẽ xanh
(Hội Nhà văn, 2004), Giọt sương trên lá (Hội Nhà văn, 2007), Đò chiều
(Văn học, 2008), Mưa lá (Văn học, 2012)...
ĐTM giới thiệu một chùm thơ trong Mưa
lá:
MƯA LÁ
Có nhà thơ đang dạo bước phố hè
Gặp trận gió heo may
ào trút cơn mưa lá
Như muôn mảnh nắng vàng gom từ mùa hạ
Lay hồn thơ run rẩy từng lời
Chị lao công đang đẩy chiếc xe đầy xác lá
Nhìn đoạn đường vừa quét tốn bao công
Ứa nước mắt chị nói cùng cơn gió
Lại mưa rác thế này có khổ tôi không!
8- 2007
QUA NHÀ
Sớm nay anh đi bộ
Lạc vào ngõ nhà em
Ngước nhìn lên cửa sổ
Chắc em còn ngủ yên
Anh ngẩn ngơ dừng bước
Ngôi nhà như có hồn
Những lời tình vô ngôn.
TƯỢNG CÂY ĐA
Ở CỔ LOA
Ở CỔ LOA
Cây đa nghìn tuổi chết rồi
Không gian rỗng một khoảng trời thành Loa
Bây giờ lại thấy người ta
Dựng lên pho tượng cây đa trong phòng
Thân bằng cốt thép bê tông
Lá xanh xanh mướt ni lông ôi trời!
Sống thì thiên hạ bỏ rơi
Chết rồi đắp tượng, xây nơi phụng thờ.
6- 2010
CÂY XẤU HỔ
Sống nơi cằn cỗi bụi bờ
Tím hồng nhan sắc sững sờ người qua
Ta vừa chạm bước vào hoa
Thẹn thùng lá vội khép tà áo xanh
Người thơ là giống đa tình
Gặp hoa toan hái cho mình một bông
Nào ngờ gai nhọn như chông
Mới hay hoa dại hương đồng mà kiêu.
BỒNG BỀNH
NÀ HANG
Tưởng mình lạc chốn thần tiên
Bồng bềnh chiếu rượu trên thuyền cô em
Một vùng hồ nước xanh êm
Bên em núi bỗng non mềm như mây
Chén vơi rồi chén lại đầy
Rượu ngon em rót luôn tay mời chào
Núi rừng bỗng chốc chênh chao
Thuyền không gặp sóng cớ sao chòng chành?
Biết trai quan họ đa tình
Thủy thần mới lộn tam bành ghen đây!
Hỡi người má đỏ men cay
Một vầng trăng mọc ban ngày đoan trang
Anh như Lý Bạch mơ màng
Muốn ôm trăng nhảy xuống làn nước sâu
Lần đầu ta mới quen nhau
Mải mê thơ túi rượu bầu trưa nay
Thì em cứ rót cho say
Như say người đẹp đất này Tuyên Quang.
Đêm bản Hẹo Sơn La
Dắt anh vào cõi mộng
Hồn khách thơ bay bổng
Ngất ngây men rượu cần
Em vít chung cần trúc
Cho môi chạm hương môi
Nhìn mắt em sóng sánh
Bỗng liêu xiêu núi đồi
Anh như thuyền độc mộc
Gặp em, thác sông Đà
Xô con thuyền chao đảo
Đắm cõi tình Sơn La
Tan cuộc phút chia tay
Anh như người mê lú
Vội xỏ chân nhầm giầy
Khuya về không sao ngủ
Ước mình là trai bản
Đến nhà em chọc sàn
Nâng kèn môi anh thổi
Lay đêm rừng hoa ban.
NHỚ HỘI
CHÙA DÂU
CHÙA DÂU
Nào ai hò hẹn nữa đâu
Tại mình nhớ hội chùa Dâu lại về
Lòng còn khắc khoải tình quê
Vì chưa giải được lời thề với xuân
Năm xưa anh đã mấy lần
Cùng em trước phật Pháp Vân nguyện cầu
Cho đôi ta lấy được nhau
Suốt đời như thể ban đầu ngát hương
Tiếc rằng Phật chẳng đoái thương
Nên mình bỗng chốc đôi đường xa nhau
Gánh tình toan đổ sông Dâu
Mà sông thì đã từ lâu cạn dòng
Để ta ôm nỗi đắng lòng
Đến giờ chưa hết long đong phận người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét