HÀN MẶC TỬ
Nhân
Kỷ niệm 100 năm sinh
nhà
thơ Hàn Mặc Tử (1912- 2012)
Kỳ lạ, năm Nhâm Tý- 1912, nước ta ra đời hai nhà văn lớn, nhiều tác giả đánh giá là thiên tài: Hàn Mặc Tử và
Vũ Trọng Phụng. Vũ Trọng Phụng mất 13/ 10/ 1939; Hàn Mặc Tử mất 11/ 11/ 1940.
Hàn Mặc Tử và Vũ Trọng Phụng đều để lại nhiều tuyệt tác, khó vượt...
HÀN MẶC TỬ
viết:
“Tôi làm thơ? - Nghĩa là
tôi nhấn một cung đàn, bấm một đường tơ, rung rinh một làn ánh sáng… Tôi làm
thơ? - Nghĩa là tôi yếu đuối quá.
Tôi bị cám dỗ. Tôi phản lại tất cả những gì của lòng tôi, máu tôi, hồn tôi đều
hết sức giữ bí mật... Tôi đã sống mãnh liệt và đầy đủ. Sống bằng
tim, bằng phổi, bằng máu, bằng lệ, bằng hồn. Tôi đã phát triển hết cả cảm giác
của Tình yêu. Tôi đã vui, buồn, giận, hờn đến gần đứt sự sống”.
PHAN BỘI CHÂU
khen thơ HMT:
“Từ về nước đến nay, được
xem nhiều thơ văn quốc âm song chưa được bài nào hay đến thế. Hồng nam nhạn
bắc, ước ao có ngày gặp gỡ bắt tay cười to một tiếng cho thỏa hồn thơ đó”.
CHẾ LAN VIÊN
viết về HMT, sau khi thi sĩ
qua đời: :
"Trước
không có ai, sau không có ai, Hàn Mặc Tử như một ngôi sao chổi xoẹt qua bầu
trời Việt Nam với cái đuôi chói lòa rực rỡ của mình"
"Tôi xin
hứa hẹn với các người rằng, mai sau, những cái tầm thường, mực thước kia sẽ
biến tan đi, và còn lại của cái thời kỳ này, chút gì đáng kể đó là Hàn Mạc Tử."
“Trước sau HMT vẫn là lãng mạn, dùng
nhiều yếu tố hiện thực, dùng nhiều yếu tố siêu thực: đó cũng là điều trước đây
cha ông đã dùng. Nhưng chưa có ai dùng đậm đặc như anh, dù đó là Lê Thánh Tông
ở Di Thảo, Nguyễn Dữ ở Truyền Kỳ Mạn Lục, Nguyễn Du ở Văn Chiêu Hồn hay lúc tả
Đạm Tiên...”.
TRẦN ĐĂNG
KHOA:
"Hàn Mặc
Tử có khoảng bảy bài hay, trong đó có bốn bài đạt đến độ toàn bích. Còn lại là
những câu thơ thiên tài. Những câu thơ này, phi Hàn Mặc Tử, không ai có thể
viết nổi. Tiếc là những câu thơ ấy lại nằm trong những bài thơ còn rất nhiều
xộc xệch..."
CHU VĂN SƠN
Những bài học sáng tạo từ
HMT:
“HMT không làm thơ mà sống thơ. Sống như Hàn là một trải nghiệm bất đắc dĩ, trải
nghiệm ngang trái để có một thứ thơ của máu. Mỗi lời thơ Hàn như một lời tuyệt
mệnh, như một lời nguyện cuối về sự sống của mình và sự sống của đời. Hàn đã
chết cho và chết trong mỗi câu thơ
của mình... Đào sâu vào nỗi cô đơn bản
thể là khát khao mà cũng là lưu đày của HMT khi mang thân phận thơ đầy bất hạnh
này. Nhưng, đó lại là một phần quan trọng làm nên cái mệnh giá của thơ Hàn”.
ĐÂY THÔN VĨ DẠ
Sao anh không về chơi thôn Vỹ?
Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên,