Trích : Chữ chạy, cỡ chữ=20

Nguyệt xuyên há dễ thâu lòng trúc / Nước chảy âu khôn xiết bóng non - NGUYỄN TRÃI

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012

QUÊ HƯƠNG/ KIM GIANG, TRÚC QUỲNH... , MINH TUẤN .



ĐTM giới thiệu tiếp một số thi phẩm trong  
NHỮNG BÀI THƠ HAY
TÔI YÊU THÍCH 
 tư liệu của tác giả
NGUYỄN TRÂN TRÂN 
CHÍ LINH - HẢI DƯƠNG 

2
Đề tài Quê hương, trong Những bài thơ hay tôi yêu thích, có Quê hương/ Giang Nam “Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường...”, Nhớ con sông quê hương/ Tế Hanh “Quê hương tôi có con sông xanh biếc...”, Quê hương/ Đỗ Trung Quân “ Quê hương là chùm khế ngọt...” Những bài trên, nhiều người đã đọc, thuộc. ĐTM giới thiệu một số bài còn ít người biết:  


QUÊ HƯƠNG 

                Kim Giang

Về với quê hương
Gạn bớt gió sương pha màu trên tóc Mẹ
Mẹ tôi...
Như cánh cò bay lẻ!!!
Đón cơn mưa.

Về với quê hương
Cồn cào nhớ những buổi trưa
Nơi có bụi tre đu đưa đánh võng
Đất nhẵn lỳ mài thủng miếng kê mông
Ô ăn quan đầy túi vỏ ốc đồng.


Về với quê hương
Nhớ cô gái tuổi hồng
Má cứ ửng khi gió đông hây hẩy,
Chân sáo líu lo trên đường quê bay nhảy
Chẳng biết buồn chỉ thấy tết cả năm,
Đầy ắp ước mơ, tròn vạnh tuổi trăng rằm.


Về với quê hương
Con mắt hồ thu đằm bao nhung nhớ
Nhiều trẻ trai một thủa muốn nghiêng mình.
Nhớ cây si, giếng nước sân đình
Nhớ tiếng trống thùng thình đêm trăng sáng;
Động mái chèo khua
Sóng sánh vàng ai lai láng rắc trên sông.

Về với quê hương
Như có thần tiên đưa ta vào giấc mộng
Sao Thần Nông chứng kiến một mối tình,
Tàu lá che sương mà nên chồng vợ

Đắm đuối bờ sông hết lở lại bồi,
Thời gian theo nước chảy xuôi
Chỉ tình yêu mãi như thời nguyên sơ
Như thuyền vỗ sóng ước mơ
Như Ba Vì với nàng thơ sông Hồng.

QUÊ HƯƠNG   
      
                     Trúc Quỳnh

Mẹ ơi hôm nay cô giáo dạy
"Quê hương mình rất giàu đẹp văn minh"
Học bài trên con thấy tủi thân mình
Người viễn khách bơ vơ nơi xứ lạ

Mẹ ơi Mẹ !!Quê hương xa lạ quá
Tiếng Việt con chỉ bập bẹ đôi câu
Hình ảnh thân thương chẳng có trong đầu
Gia đình quyến thuộc người quen không có

Mẹ ơi Mẹ!!! Quê hương vẫn còn đó
Nhưng với con thật là quá xa vời
Mong ước thành chim nhỏ vượt trùng khơi
Một lần thăm Việt Nam nơi sanh Mẹ

Lượn cánh bay Mẹ ơi con đã ghé
Việt Nam kìa một dải đất cong cong
Dạ xuyến xao nao nao cả cõi lòng
Ôi !!! Đẹp quá....Việt Nam tươi đẹp quá



 Dải đất nhỏ xinh xinh hòa núi đá
Chen lẫn cùng biến ngát một màu xanh
Lúa vàng bông sây trái ngọt sai cành
Sông nặng đỏ phù sa hiền hòa chảy
Thật tuyệt vời bức tranh con vừa thấy
Nhưng lặng buồn tự hỏi..."Tại vì đâu....???"
Mẹ và Cha phải mưa nắng dãi dầu
Đời hiu quạnh...tủi buồn thân viễn xứ

Để cho con chịu chung đời cô lữ
Thoáng chạnh lòng
                  khi ai hỏi "Quê hương...???"
Câu giản đơn và cũng rất bình thường
Nhưng con vẫn ngập ngừng lời giải nghĩa.....

Mẹ ơi Mẹ giờ đây con thấm thía
Quê hương là những cái chẳng gần ta
Mà rất xa....đó là những mái nhà
Có khói chiều quyện hương mùi gạo mới

Quê hương là cánh đồng xanh phơi phới
Bầy trẻ thơ vắt vẻo trên mình trâu
Bà Mẹ quê bỏm bẻm ngồi nhai trầu
Đôi trai gái hẹn hò đêm khuya vắng

Quê hương là những con đường ngập nắng
Tiếng võng đưa kẽo kẹt buổi trưa hè
Ngọn gió đùa xào xạc những hàng tre
Ong bướm lượn
    quanh vườn thơm hương bưởi



 Quê hương là những tháng ngày rong ruổi
Là nắng chiều nghiêng đổ dòng sông quê
Với câu hát "Người ơi....ở đừng về...."
Man mác buồn cánh lục bình tím biếc

Quê hương là những cánh diều xanh biếc
Dìu tuổi thơ cùng ước vọng bay cao
Tới trăng sao cùng gởi tới lời chào
Cho Việt Nam quê hương tình chan chứa

Quê hương là những trưa hè đổ lửa
Của miền Trung nắng cát bỏng da người
Nhưng dịu dàng bởi nụ cười thật tươi
O gái Huế bên sông Hương êm ả

Quê hương là những vùng khô sỏi đá
Đất chai cằn mầm sống chẳng sinh sôi
Nhưng giờ đây cây xanh đã đâm chồi
Bằng mồ hôi của bao người tuôn đổ

Quê hương là tiếng còi xe trên phố
Tiếng rao buồn của người gánh hàng rong
Của Bé thơ vất vưởng đời long đong
Mãi trôi nổi giữa dòng đời cuộn chảy

Ôi Quê hương !!! Mẹ ơi còn nhiều đấy
Một mình con sao kể nổi bây giờ
Muốn đầy đủ...chắc cần cả tập thơ
"Quê hương là gì....???"
                       họa chăng mới hết...



TÁC GIẢ NGUYỄN TRÂN TRÂN
(Áo trắng)
KÝ ỨC PHỐ HIẾN 

               Khuyết danh 

Bóng xiêm áo quanh những ngôi đền cổ
Dấu chân người vẫn xô lấn vào nhau
Rêu phong cũ mà miệng cười không cũ
Đâu tửu điếm Hà Lan đâu tào phớ phố Tàu?
Mẹ đứng chỗ nào chít khăn mỏ quạ
Mẹ đi chợ sớm đội nón ba tầm
Mẹ xuống Ba Hàng mua khăn nhiễu tía
Mua vôi mua quế chỉ hết một đồng
Môi trầu cắn chỉ thắt đáy lưng ong
Mẹ bước vào tranh trở thành tố nữ.
Phố Hiến còn đây bao xác con tàu đắm
Nhưng cát vẫn thức rất lâu
                       trong xác những thân tàu
Em đánh đắm tuổi thơ tôi từ hồi lớp 9
Nên anh đành nguyện một đời
                          chọn phố Hiến buông neo.
Bởi nắng phố Hiến đưa anh vào lớp 1
Bởi mây Xích đằng che chở suốt đời anh
Những ngọn cỏ may trên đê hồ Bán Nguyệt
Đâm vỡ trái tim anh
                   60 năm vết cỏ vẫn chưa lành.
Bởi rặng nhãn phố Hiến xưa
Che ngang vai tóc bím thuở học trò
Chiếc cặp ba lá xưa đã trốn vào cổ tích
Những lá thư yêu
             trên giấy karô đã từ lâu hóa thạch
Bạn học cùng bàn
             còn có đứa không nhận ra nhau.
Dù không nói lời yêu suốt mấy mùa nắng hạ
Dù em bỏ trường xưa đi lấy chồng nơi xứ lạ
Nhưng nhãn nhà tháng 7 vẫn ra hoa
Sen vẫn đợi em về ướt thơm ngực áo
Không biết bao năm rồi
                      cỏ vẫn thực đợi sương khu...


  QUÊ HƯƠNG 

                Minh Tuấn

Thơ ai viết khúc quê hương
câu ru nỗi nhớ ,tình thương khoảng trời
mắt nhìn giọt nắng xa rơi
tai êm tiếng hát của thời xa xôi.

Con tôm cái tép đâu rồi
lời ru của mẹ cho nôi ấm nồng

con cò mơ nước thật trong
sa cơ cũng muốn tấm lòng sắt son.

Bước chân chập chững lối mòn
cha dìu mẹ dắt, nuôi con lớn dần
nắng mưa tắm gội tấm thân
da nâu màu đất ,tóc nồng hương trưa.

Nỗi niềm gói những hạt mưa
tròn vo tâm sự... ngày xưa bây giờ
lệ lăn tiếc những cơn mơ
mồ hôi đếm giọt như chờ mùa xanh.


 Sông quê dáng vẫn hiền lành
đêm trăng in bóng gọi canh hẹn hò
ngày mây in mặt gương to.
gió reo muôn khúc chung lo với đời.

Cánh đồng quên cả nghỉ ngơi
khi xanh mùa lúa ,lúc ngời sắc ngô
con trâu quen cảnh nô đùa
trên lưng cõng những tuổi thơ đi cùng.

Sáo diều ,réo rắt chiều rưng
khói lam bóng tỏa tìm vùng mây cao
chiều quê đã hết ồn ào
núi sông muốn để trăng sao êm đềm.

 Đường mòn bụi cát mà êm
bởi chân ta bước vững bền từ đây
cỏ hoa dệt mộng thơ ngây
vắt trong sỏi đá dâng đầy hương thơm.

Bao năm giấc ngủ chập chờn
mấy mùa mưa nắng ,keo sơn hẹn thề
tiếng thơ muốn gọi hồn quê
cho vơi nỗi nhớ đang về trong tim.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét