NT TÔ HOÀN
Quê: Việt Yên, Bắc Giang. Nhiều năm trong quân ngũ. Chi hội trưởng Chi Hội Văn học Bắc Giang. Tác phẩm chính, các tập thơ: Có một lời ru, Phía
nào cũng gió, Giấc mơ của nắng…; có phần thơ Không chảy
cho mình- 11 bài trong tập thơ tứ tuyệt Phận
đèn (9 tác giả).
THƠ - TÔ
HOÀN
Lời bình:
VŨ BÌNH
LỤC
ĐÊM MƯA
Con về thăm mẹ đêm mưa
Mới hay nhà dột, gió lùa bốn bên Mưa rơi sợi thẳng sợi xiên Cứ nhằm vào mẹ những đêm trắng trời Con đi đánh giặc suốt đời Vẫn không che được một nơi mẹ nằm. T.H |
LỜI BÌNH:
Đọc thơ, thấy ngay tác giả là người lính, hoặc đã từng là lính chiến, lính chiến cả một đời. Tôi chưa gặp Tô Hoàn, nhưng biết anh quê Bắc Giang. Qua thơ, có thể hình dung thấy người.
Một bài lục bát chỉ có sáu dòng, cũng chỉ là một
chút nỗi niềm của con với mẹ. Rằng một đêm mưa nào đó, con về thăm mẹ. Đó là
hoàn cảnh cụ thể, địa điểm cụ thể, không gian và thời gian xác định. Chỉ có
điều, đó là một hoàn cảnh đặc biệt, một hoàn cảnh tạo nên những cảm xúc buồn
vui xen lẫn. Đi chiến đấu xa mẹ lâu ngày, được ghé về thăm mẹ là vui, nhưng
thật bất ngờ Mới hay nhà dột gió lùa bốn bên/ Mưa rơi giọt thẳng giọt
xiên/ Cứ nhằm vào mẹ những đêm trắng trời"…
Chữ "Mới hay" chứa rất nhiều sắc
thái tâm trạng. Một chút giật mình ngơ ngác, một chút hối hận vì bổn phận đứa
con, một chút trách giận mơ hồ vì niềm tin bấy lâu bất ngờ đổ vỡ. Ý thơ tiếp
đó là nói về cơn mưa, những cơn mưa cụ thể và cả những cơn mưa "trắng
trời" của cuộc đời mẹ. Cảnh nhà dột nát, tan hoang thống thếnh, gió
lùa bốn bên, sức tàn của mẹ không sao ngăn được, không sao chống đỡ nổi. Lại
còn mưa. "Mưa rơi giọt thẳng giọt xiên", vô tình hay hữu ý
mà "cứ nhằm vào mẹ những đêm trắng trời"…
HÀ MI
(Minh họa)
Thế là mưa đã trở thành kẻ thù của mẹ. Nó cứ "nhằm vào”, nhè vào mẹ ta một cách ác ý. Quả là hai hình ảnh đối lập, đối lập một cách |