HOÀNG ĐÌNH CHIẾN
Hội viên Hội Nhà văn TP Hồ Chí Minh
MÊ HỒN
ĐIỆU XOANG
nhịp bánh xe lăn
 
  Tháng
ba ta về cao nguyên trần trụi
 
  Ngực trai Ê-đê sẫm màu của núi
    Mắt
biếc Ba-na cười như mắt Chơ-rao.
    Chưa
hết ché rượu cần sao say nôn nao
 
  Âm vang chiêng cồng hòa trong bổi hổi
    Điệu Xoang đêm nay bước chân bối
rối
    Lẽ
nào em lỡ nhịp cùng anh?
    Lưng lửng chiều mây, lưng lửng xanh
    Đường về K’roong bập bùng ánh lửa
    Đung đưa váy em, đung đưa
tóc múa
    Nhịp nhàng K’roong, 
        Em qua buôn làng 
                                nhạc nước lôông
côông
        Đánh
rơi nụ cười lối mòn làm dấu
        Anh
nhận ra rồi nơi chim Phí đậu
        Bập
bùng, bập bùng …rộn ràng
                                                    đêm Xoang.
        Anh
hết rồi thời con thú hoang
        Điệu
Xoang và em vô tình giăng bẫy
        Sau
đêm vợ chồng cùng lên cái rẫy
        Nhìn
em mê hồn điệu Xoang.
                                         H.Đ.C
CHỜ Ở ĐẮC NÔNG
Đêm Đắc Nôngmỏi mòn trôngmỏi mòn đợi.Ly cà phêvời vợi trăng ngàn.Đất Đắc Nôngnồng nàn môinồng nàn mắt.Đàn T’rưngDìu dặt hương rừngĐắc Nông, Đắc Nông!Tôi chờ trôngcong cong đồicong cong phốcong cong lá rơi mùa khô.
Cô gái lưng ongchờ ai bên suối cạnĐắc Nông mỏi mongcong cả ánh trăng ngànTháng 10-2007H.Đ.C



 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét