Trích : Chữ chạy, cỡ chữ=20

Nguyệt xuyên há dễ thâu lòng trúc / Nước chảy âu khôn xiết bóng non - NGUYỄN TRÃI

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

CÙNG NT VƯƠNG TÙNG CƯƠNG...







Vĩnh biệt Người Tri Kỷ 
của Nhà thơ Vương Tùng Cương  
(16/08/2012)  
  
Tôi quen biết Vương Tùng Cương đã lâu, từ hồi anh còn làm ở Ty Văn hoá Hà Bắc, nhà ở gần quán Ba Giao, thị xã Bắc Giang... Những ngày ấy, gia đình anh đầm ấm và hạnh phúc. Sau anh chuyển về Hà Nội, làm việc tại Văn phòng Hội Nhà văn Việt Nam. Định mệnh nghiệt ngã khiến anh liên tục gặp bất hạnh: Người con trai duy nhất đang là sinh viên xuất sắc của Nhạc Viện HN đã đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông; hơn chục năm sau đến lượt Người Bạn Đời (chị Kim Khánh, nguyên là một diễn viên tài sắc của Đoàn Văn công Hà Bắc) của anh cũng ra đi vì căn bệnh hiểm nghèo... Tưởng chừng Cương sẽ gục ngã vì nỗi đau của số phận và sự cô đơn cùng tận...

Thơ Vương Tùng Cương cũng chuyển mạch từ đó, nhiều câu thơ khởi sắc, trong bài Chùa Bổ Đà: Cây gạo trầm tư tay dâng lửa/ Hoa như đổ phẩm lối sau chùa, thơ anh nhiều bài buồn, đọc bài Viết ngày giỗ con của anh khôn cầm nước mắt: bạn bè con vẫn thường đến nhà chơi/ cùng trang lứa đã nên chồng nên vợ/ gió hiu hắt cứ thổi về một phía/ bạc phận con/ trắng tóc mẹ cha rồi/ thăm mộ con/ chỉ có nói cùng cha/ lời xanh ấy ru giấc con yên nghỉ/ xin tự chắp mảnh đời cha còn lại/ thắp câu thơ hương khói gọi con về (8/1997).

Từ nỗi đau riêng, anh đã cảm thông với nhân quần và bè bạn; một lần sau khi gặp nhau, về Hà Nội, nửa đêm, Vương Tùng Cương đã gọi điện thoại đọc cho nghe bài anh mới viết “Gửi bạn sông Thương”, tặng Duy Phi:

   Từng qua nghìn dặm đất/ Lại neo về sông Thương/ Chắt câu thơ bạc tóc/ Bút xới nhàu đêm trường.

   Chữ thánh hiền đa mang/ Miền khai tâm trăng sáng/ Tìm bạn văn thưa vắng/ Lánh chợ đời bon chen.

   Dẫu biết là đục trong/ Ngàn năm sông vẫn chảy/ Hồn nương cõi Thần Minh/ Đường thi nhân không mỏi.

   Nâng chén thơ run rẩy/ Dốc cạn cùng hoàng hôn/ Lặng ngấm men thi sĩ/ Chịu ơn cả nỗi buồn.
Rồi nghe nói Vương Tùng Cương có mối tình mới, có người bạn là một nữ Hoạ sĩ. Hôm Vương thi sĩ và nữ hoạ sĩ ấy về Bắc Giang, tôi có được kiến diện. Vương thi sĩ gọi điện, mời ra quán Cây Xanh. Có cả Chủ tịch Hội Bắc Giang: Tuấn Khương, Giám đốc Thư viện: Đỗ Thái... Chúng tôi mừng, thấy nữ hoạ sĩ nền nã, xinh đẹp. Nàng còn đọc thơ cho chúng tôi nghe. Người thơ, giọng thơ, hồn thơ đáng mến lắm. Vương thi sĩ nói, đã có nhau hai năm, giờ có lầu riêng, trên một hồ trong xanh gần Thiền viện Đà Lạt... 
Mọi người đều mừng cho anh “Qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai”.
Đại hội Nhà Văn Việt Nam vừa rồi thấy vắng mặt Vương Tùng Cương. Hẳn là anh vẫn khoẻ? Nhớ hai câu thơ của anh: Tự nguyện đêm đêm ngọn đèn gác xép/ Thi sĩ lặng trầm lam lũ trang thơ...
Có chắc là anh đang lam lũ? Không gian Đà Lạt, các bạn văn chương Chu Bá Nam, Lê Công, Đặng Thanh Liễu, Vũ Dậu... và người nữ họa sĩ kia hẳn giúp anh vui lên nhiều?
Nghiệp văn chương thật khắc nghiệt, các thi sĩ văn sĩ nay đầu bạc đã nhiều, thường vẫn phải vượt lên hoàn cảnh, như Chế Lan Viên nói: "Hãy kiến trúc thời gian thành hạt muối"... 
Bỗng nhiên hôm nay (16/8/2012) lại nghe được tin dữ: Họa sĩ Mai Liêng (tên thật là Nguyễn Thị Mai Hương), Người Tri Kỷ của Nhà thơ Vương Tùng Cương đã đột ngột ra đi vì căn bệnh hiểm nghèo. Lễ viếng của chị được tổ chức tại Thành phố Hồ Chí Minh... Mai Liêng tuổi Canh Tý (1960) còn trẻ lắm mà. Chị quê ở Thái Nguyên, ngoài việc đam mê vẽ tranh, nghe nói còn là tác giả của mấy tập thơ.
Vậy là chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi Nhà thơ Vương Tùng Cương đã lần lượt phải chia tay những người thân yêu nhất của mình. Nỗi đau đã chồng lên nỗi đau...
Xin được gửi từ Đất Bắc lời chia buồn sâu sắc tới một người bạn ở mãi Trời Nam!
                                                Duy Phi 





Lời BT chuyên mục: Các tác giả và bạn đọc có thể chia sẻ với Nhà thơ Vương Tùng Cương qua số điện thoại: 0912 354 482.
Và thay cho nén tâm nhang tiễn đưa Họa sĩ Mai Liêng, chúng tôi xin được trân trọng giới thiệu hai bài thơ dưới đây của Nhà thơ Vương Tùng Cương và Nhà thơ Trương Nam Hương:
  


VIẾT TRONG NHỮNG NGÀY ĐAU

I.
Sau cơn đau em cười héo hắt
Nắng xua tan sương lạnh trước thềm
Nhè nhẹ nâng bông hoa tàn tím buốt
Hoa bừng sắc thắm nắm tay em

II.
Hương đã đốt và vàng đã hóa
Lời nguyện cầu gởi cõi xa xăm
Em lặng phắc chiều mưa tầm tã
Mây chuyển vần gió nổi cơn giông
Ngăn xác lá không chọn tìm đất rụng
Tan tác bay về phía không cùng...

Vương Tùng Cương



TIỄN HỌA SĨ MAI LIÊNG
Chị về miền sống khác
Đầy cỏ hoa ân tình
Biết đâu bờ tro bụi
Những mảng màu phục sinh

Sài Gòn, ngày 16/8/2012
Trương Nam Hương


--------


                        * Cùng lucbat.com




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét