NV THÁI DOÃN HIỂU
(Hội viên Hội Nhà văn TP Hồ Chí
Minh)
TỰ
BẠCH: Thơ - đối với tôi là một nghề thật cao sang, cực khó và nghiệt ngã. Suốt
hơn 40 năm qua, ngoài việc viết những bộ sách biên khảo và phê bình văn học
trường thiên, tôi vẫn âm thầm cần mẫn chế thơ cho riêng mình để chơi, ít khi
đem đăng báo. Toàn là thơ tự đến, tôi không hề cầu mong. Con số trong anbum thơ
đã lên được vài trăm bài. Xin trích một số trong tâp thơ TÂM CẢM.
NỤ CƯỜI
Mùa xuân rền bom đạn
Sinh
con giữa chiến trường
Con
là mầm là nụ
Trong
lòng cha rưng rưng
Con
vừa mới nửa tuổi
Tóc
cha đã điểm sương
Trường
Sơn mẹ nằm lại
Bốn
mùa sương trắng vương
Để
ngăn cha khỏi khóc
Con
nở một nụ cười !
Đồng Thành, 1972
CÓ MỘT VÌ SAO
1.
Mắt em ai để
một
vì sao xa
Chao,
trong sáng thế
Em
ơi, phải là…
Ngày
kia sẽ rụng
xuống
ai - cuối cùng ?
bùng
lên vầng sáng
đêm
nồng cảm rung.
Rồi
đời anh mất
Nhưng
tim không tắt
ấp ủ
em vào
như
sao trong mắt.
2.
Mặt
trời cháy nắng
ở
trong mắt em
dịu
dàng vầng trăng
đậu
trên trán em
Ngày
mai
Em
hỡi
Trăng
sẽ trong mắt
Mặt
trời sẽ trong tim*
Nghi lộc, 1967
Giảng đường Đại học Sư phạm Vinh
1967-1972
-----------
* Bài đăng báo Văn Nghệ Tp Hồ Chí Minh
số 109-1993 ,Trùng một ý thơ của thi hào Đức Hainơ. Khi làm bài thơ này, tôi
chưa đọc Hainơ.
TRĂNG
Em trốn vào trăng
Mở trăng ta tìm
Gửi HL yêu dấu
Trăng ơi trăng
giữa
lòng ta em chiếu
Hai
mươi sáu năm rồi anh mới thấy mặt em !
(Hai
mươi sáu năm tim ta cháy bỏng
không
đêm nào không khát một vầng trăng
Thuở
nước cắt chia trăng cùng chung cảnh ngộ
Anh
lén hôn thầm em sau cửa khoá cuộc đời)
Trăng
đi rồi
anh
nhìn theo xa xôi…
Nỗi
nhớ nghiêng đêm sâu hút bốn bề
Lòng
rộng mở lắng nhịp đời trăn trở
Hạnh
phúc loài thai đêm vàng chớn chở
Rộn
hồi âm sự sống bộn bề.
Anh
thấy mùa màng thịnh vương bởi phù sa
Năm
tháng chín dần trong đôi mắt thiết tha
Son
sẻ quá mùa xuân cười lên tiếng hát
Như
kẻ khát vục lòng trong suối mát
Đêm
nay như những đêm nao
Lòng
anh như thể ngày nào gặp em
Đêm
nay
đêm
thần thoại
còi
báo yên vừa dứt
Trăng
trầm tư cùng trời với đất
Gợi
trong ta một ảnh hình xa khuất
Cứ
bồn chồn như một nỗi chờ trông
Đêm
rất tĩnh bởi có ngày rất động
Trăng
dịu dàng thơ thẩn tìm ai
Em
mặc áo trăng đi cùng anh
dưới
hàng dương xanh lộng gió lành
Anh
nắm tay em im lặng
bồi
hồi nghe tình ta lên hương !
Em
đến với anh như ngọn đèn thắp lên mỗi tối
Em
đi bên anh như ngôi sao không lạc lối
Như
lương tâm luôn đi bên phải cuộc đời
Rộn
rịp lòng anh ngày cưới
Tình
yêu ta đốt lửa tâm hồn.
Đêm
thẳm sâu lắng dòng đời náo nức
Một
tiếng bom gầm vỡ nát không gian
Nhưng
chẳng làm cau gương mặt em bình thản
Trong
êm ả tột cùng của bát ngát cao xanh.(*)
Đồi Triều Dương, Mỹ Sơn,
Đô
Lương đêm 28-4-1969
Đà
Lạt mờ sương, 10-3-1978
-------------------------
(*) Sau khi một tiểu đội TNXP
hy sinh ở cửa tử Truông Bồn, Đại đội 325 của tôi được điều về thay thế. Một
buổi chiều toàn đại đội tập trung san lấp một hố bom lớn, vừa rời khỏi hiện
trường 9 phút thì ngay chổ đó một quả bom tấn phát nổ, cả trăm mạng người suýt
bị xóa sổ, trong đó có tôi. Đêm ấy, tôi độc hành trèo lên đồi Triều Dương, dưới
ánh trăng sáng vằng vặc, ngồi một mình giữa trời khuya, pháo sáng đốt lựng
trời. Lòng tôi đầy ưu tư, rất nhớ người yêu cách 4 km ở một đơn vị TNXP khác,
nên viết bài thơ này. Sáng hôm sau, tôi nhờ cô y tá Mai chuyển cho Hoàng Liên. Tối
hôm đó, nàng lò dò cuốc bộ đến Truông Bồn thăm tôi với một câu thương cảm “Đọc
bài thơ thương anh quá”.
Bài in lần đầu trên báo Văn Nghệ
Tp Hồ Chí Minh số 109 năm 1993. Sau đó, Tuyển tập thơ tình bốn phương,
nxb Trẻ 1994.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét