NHÀ VĂN
NGUYỄN HIẾU
Nguyễn Hiếu - Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam,
quê Từ Liêm Hà Nội, tốt nghiệp ĐHTH Văn
Hà Nội, Phóng viên Đài Tiếng nói Việt Nam. Ông nổi tiếng trên nhiều lĩnh
vực: Thơ, Biên kịch sân khấu, Văn (đã xuất bản 22 tiểu thuyết, 7 tập truyện
ngắn). Đã được nhiều Giải thưởng về Thơ, Truyện ngắn, Tiểu thuyết và Kịch…ĐTM
trân trọng giới thiệu chùm thơ của Nguyễn Hiếu.
LÃNG ĐÃNGCHÚT TÌNH
Em về áo mỏng vắt vai
Mi thưa chớp nhạt đêm dài mưa ngâu
Em đi sen đã tàn đâu
Mà mong thấy nhuỵ đổi màu cốm xưa
Chim khôn ngơ ngác sân chùa
Mõ rung một khúc gió đùa ngang mây
Ta buồn trời đổ heo may
Một đàn sáo sậu đậu đầy lưng trâu
Môi hồng giờ đã nhuộm nâu
Cái ngày xưa ấy ở đâu cuối trời
Người đi rơi mấy giọt đời
Chốn nhà chìa đã bạc vôi bên thềm
Rậu thưa, ruối đã vàng ươm
Giếng xưa thoảng một chút hương thủa nào
Em về vùn vụt chiêm bao
Ta ngồi nhặt chút ước ao tặng mình
Em đi nắng nhạt mái đình
Ta ru lãng đãng chút tình đợi trăng
Ngày hai cháu nộivề quê ngoại.21. 6. 2008
HỮNG HỜ, BẤT CHỢTEm về tình mỏng vắt vaiLược cài vào nhớ ,môi cài vào yêuGót trơ chạm lặng khói chiềuChim khuyên run mỏ hót trêu ruối vàngĐu đưa chểnh mảng đò ngangMột nàng rồi lại hai nàng tuyết trinhSương reo ướt sũng mảnh tìnhChơ vơ sót lại một mình sang sôngNửa buồn gõ nhịp tầm vôngTay nào có ,tay nào không hở trờiNhạt phèo ngải phải về thôiBỏ ta ở góc cuộc đời ,đành không ?Một mai ai chợt chạnh lòngPhấn hoa loang nhuộm cành hồng đầy gaiAi lên quán Dốc ngày maiNhớ đừng quên một cụm mây lưng đồiNgang ngang ,ngửa ngửa chơi vơiBới tìm mãi thấy chút người trong ta.
NGẨN NGƠ
HỒ TÂY,
CHIỀU…
Tây Hồ nghiêng, chiều dần buông
Bâng khuâng chuông,
bâng khuâng
chuông .. sương mờ
Non Đoài gái lẻ thẫn thờ
Ba con chuồn ớt vẩn vơ cọc rào
Sóng chao nhấp nhoáng chiêm bao
Nghi Tàm xưa có ổi đào tháng năm
Áo em cổ lá sen nằm
Xanh mơ lóe giữa vàng tằm cuối thu
Đèn quầng thèm ánh trăng lu
Chợt già chạnh nhớ tiếng ru… đâu rồi
Ngó quanh mình chẳng thấy tôi
Lá liễu vẫy hẹn một đời đón đưa
Trầu vàng dãi gió dầm mưa
Cau non sáng chạm quá trưa đã sầu
Kẻ đi đấy kẻ về đâu
Sênh đàn, sáo nhị qua cầu với ai
Lươn ngắn chê mãi chạch dài
Có kẻ dám sống với hai lời thề
Bây giờ không có bờ đê
Hỏi người còn có siêng về Nhật Tân
Hồ mênh mông cũng chật dần
Mây mơ xa hóa mây gần lơ thơ
Một rằng mong, hai rằng chờ
Con thiên nga gỗ chạm bờ bê tông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét