NHẠC SĨ TUẤN KHƯƠNG (NGƯỜI TÂN YÊN)-
CHỦ TỊCH HỘI VHNT BẮC GIANG
CHỦ TỊCH HỘI VHNT BẮC GIANG
ĐẾN DỰ, PHÁT BIỂU
NHÀ THƠ TÔ HOÀN - CHI HỘI TRƯỞNG
CHI HỘI VĂN HỌC, HỘI VHNT BẮC GIANG
CÓ ĐÔI LỜI NHẬN XÉT VỀ MIỀN VẢI SỚM
CHI HỘI VĂN HỌC, HỘI VHNT BẮC GIANG
CÓ ĐÔI LỜI NHẬN XÉT VỀ MIỀN VẢI SỚM
MỪNG 55 NĂM
THÀNH LẬP HUYỆN TÂN YÊN (1957 - 2012)- TỈNH BẮC GIANG,
TÂN YÊN XUẤT BẢN TẬP THƠ
MIỀN VẢI SỚM
Nxb Văn hoá - Thông tin, Quý III- 2012
gồm: 55 bài thơ, 3 bản nhạc...
ĐTM trân trọng giới thiệu một chùm thơ,
các tác giả đều là những người con của đất Tân Yên.
Đồng Thị Chúc
Năm sinh : 1944
. Quê : Tân Yên, Bắc Giang
Tốt nghiệp Đại học Công nghiệp tại Triều Tiên
Định cư Hà Nội
Tác phẩm thơ: Gót chân trần,
Định cư Hà Nội
Tác phẩm thơ: Gót chân trần,
Luc bát dâng tặng người xưa...
GÓT CHÂN TRẦN
Kính tặng những người mẹ
ở quê hương Tân Yên.
ở quê hương Tân Yên.
Gót chân trần
Mẹ tôi
Mòn miền sỏi đá,
Nẻ toác nắng hanh,
Mẹ tôi
Mòn miền sỏi đá,
Nẻ toác nắng hanh,
Buốt
tê sương giá,
Chìm trong nước sâu
Ruộng lúa cuối chiều...
Tôi- Một đứa con yêu
Hơn các chị trong nhà
Được đi nhiều,đi xa,
Được học nhiều điều lạ
Chìm trong nước sâu
Ruộng lúa cuối chiều...
Tôi- Một đứa con yêu
Hơn các chị trong nhà
Được đi nhiều,đi xa,
Được học nhiều điều lạ
NHÀ THƠ ĐỒNG THỊ CHÚC (BÊN PHẢI)
VỀ DỰ, ĐỌC THƠ...
VỀ DỰ, ĐỌC THƠ...
Vẫn tự trách
Chưa một lần
Làm mềm gót đôi chân của mẹ.
Đã bao lần hụt hẫng trong tôi
Như những bước chân khập khiễng trên đồi.
Gót chân trần của mẹ
Tháng năm dầy thêm...
Chưa một lần
Làm mềm gót đôi chân của mẹ.
Đã bao lần hụt hẫng trong tôi
Như những bước chân khập khiễng trên đồi.
Gót chân trần của mẹ
Tháng năm dầy thêm...
Nguyễn Văn Hợi
Sinh Năm: 1947
Quê: Lam Cốt, Tân Yên, Bắc Giang.
Có thơ đăng trên một số sách báo.
NÚI ĐÓT
Lưng chừng trời
Yên ngựa ai bỏ quên
Thao thức mãi một miền trận mạc
Thủa Hai Bà…
Núi Đót*
Nàng Dương** dẫu xa,
Vẫn biết giếng Hà
Mạch từ suối Tiên, bốn mùa
trong vắt
Trở về Trời.
Vội vàng chi thế, Đại Bàng ơi!
Sao chẳng để Nàng tắm xong hãy cắp
Khuôn vàng lộ, giữa thanh thiên bạch
nhật
Ngàn năm sau, còn cấm lửa cấm đồng.
Kẽm Vương đâu xa, chỉ độ thôi đường
Nhưng phận gái, đầy mình thương tích
Đại Bàng thì bay, mà Nàng chân đất
Đành thân một nơi, quần áo một nơi.
Đất mẹ,
ngót hai ngàn năm trôi
Giã Đại Thần, vẫn là Nàng trinh nữ
Để núi Đót vươn cao cùng vũ trụ
Để mày râu, bao thế hệ ngả đầu.
------
*Núi Đót thuộc xã Phúc Sơn, Tân Yên, Bắc Giang
** Dương Thị Giã tức Nàng Giã Đại Thần, nữ tướng thời Hai Bà Trưng, Quê Nhã
Nam, Tân Yên . về hoá ở núi Đót
Đào Vũ Hợi
Sinh Năm: 1946
Quê: TT Cao Thượng, Tân
Yên, Bắc Giang.
Có thơ đăng trên một số
sách báo.
NHỮNG LÃO BÀ
NGỒI ĐU QUAY
Những lão bà
Ngồi trên đu quay
Tiếng trống vỗ tung làng Cầu Thượng*
Trẻ con nhảy lên hò hét
Người lớn vỗ tay hò hét.
Những lão ông rung rung chòm râu bạc
Nghiêng ngả
cười
Dốc cạn men
say!
Những lão bà trên vòng đu quay
Áo vàng, áo
xanh, môi đỏ
Những mái
đầu bạc phấp phơ
Sạm màu nắng
gió
Chẳng thấy
đâu
Chỉ thấy
bừng lên sắc đỏ
Bay…
Bay …
Bay …
Theo vòng
tròn xoay …
Những lão bà
ngồi đu quay
Oà vỡ hội
Xuân làng Cầu Thượng! .
---------
*Làng
Cầu Thượng, xã Nhã Nam,
Tân Yên.
Nguyễn Thị Mai Phương
Năm sinh :1977
Quê : Liên Trung, Tân Yên, Bắc Giang.
- Thư ký Toà soạn Tạp chí Sông Thương.
- Thư ký Toà soạn Tạp chí Sông Thương.
Tác phẩm đã xuất bản : Mùa chim ngói bay về
Ở bên kia
cơn mưa. Về miền ký ức. Người đoán giấc mơ.
TỪ NHỮNG LỜI CON TRẺ
Dời quê
xuống với phố phường
Đêm đầu tiên ngủ con thương cánh đồng.
Thương ngôi nhà cũ để không
Mảnh vườn khế ngọt ai trông mỗi chiều?
Nhớ bà nội dáng liêu xiêu
Những trưa dại nắng hớt bèo, phơi rơm.
Con ngồi tẩn ngẩn ăn cơm
Nhắc từng cây chuối, cọng rơm cuối vườn.
Thương con mèo bị vẹo sườn
Đêm đêm ngủ với nỗi buồn còng queo…
Hồn nhiên con trẻ đã gieo
Tình quê vời vợi mắc neo lòng người.
Để còn đó phía xa xôi
Nguyễn Thị Quế
Sinh năm: 1950
Tiến sĩ Sử học
Quê: Hợp Đức, Tân Yên, Bắc Giang.
Quê: Hợp Đức, Tân Yên, Bắc Giang.
Tác phẩm thơ: Hạt phù sa. Hoa gạo…
CẦU BẾN TUẦN
Có phải thương em nên bến đã thành cầu
Như chờ đợi cho mình nên chồng vợ?
Con sông nhỏ vơi đầy mong nhớ
Cứ thì thầm kể mãi chuyện ngày xưa...
Ngày mình thương nhau như vừa mới hôm qua
Có con nước nặng phù sa chảy xiết,
Bầu trời đã yên, sao trời còn thức,
Nỗi nhớ đầy như cây gạo đỏ hoa.
Nhà mình thì gần, đường sang thì xa,
Mấy mùa nước, mấy lần ta lỡ hẹn.
Dẫu đợi chờ, lòng không nỡ giận,
Chỉ lo đò đầy, đò không đợi người sang.
Em thương anh rồi, em chẳng trách đò ngang
Và bến đợi đón dâu không lỡ hẹn...
Cầu mới vẫn nghe dòng sông kể chuyện
Chuyện bến đò thành chuyện ngày xưa.
-------
* Bài và ảnh: Nguyễn Văn Hợi, Đồng Thị Chúc...
* Bài và ảnh: Nguyễn Văn Hợi, Đồng Thị Chúc...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét