KÝ ỨC GIÁNG SINH
Thủy Hướng Dương
Thủy Hướng Dương
(Hv Hội Nhà văn Hà Nội)
Giáng
sinh năm nay, nó không còn cảm thấy háo hức như mọi năm vì trong lòng
luôn có cảm giác thiếu vắng một điều gì đó. Cuối cùng thì nó cũng nhận
ra sự thiếu hụt đó là cái gì.
Mỗi mùa Giáng sinh trước thế nào nó cũng nhận được một món quà từ phương xa gửi về. Vì khoảng cách xa nên sự mong đợi giây phút đón nhận quà cũng dài hơn bình thường, cảm giác hồi hộp, hạnh phúc… lạ kỳ lắm. Có lẽ chính vì thế mà năm nay nó thấy nỗi cô đơn tràn ngập trong lòng… Những lời chúc từ bạn bè rất đỗi yêu thương cũng không thể thay thế nổi lời chúc giản dị của người ấy.
Sáng nay, nó mở những món quà Giáng sinh năm trước mà người ấy tặng nó ra xem lại. Đôi khi hành động của nó toàn trái ngược với suy nghĩ của nó. Điều này đúng là rất dở với nó. Nó đã định bụng không lục lại ký ức, nhưng bàn tay nó như bị thôi miên cứ lần lượt mở đừng món đồ ra ngắm nghía.
Đây là thỏi son đầu tiên người ấy tặng kèm theo lời nhắn: “Để mỗi khi em tô son lên môi là lại nhớ đến anh”. Còn đây là hộp
phấn mắt, chiếc hộp nhỏ xinh xắn nhưng lại có đầy đủ các màu, người ấy bảo: “để em mang theo mỗi lần đi công tác, em nhỏ bé, yếu ớt cứ phải mang nhiều thứ lỉnh kỉnh sẽ làm mệt em…”. Nó cầm hộp phấn mắt trên tay nhìn về phía xa xăm…
Giọt nước mắt rớt xuống đôi tay gầy… Chẳng biết giờ này, người ấy…
Và đây là tấm thiệp có hình hoa Mimosa. Người ấy vẫn thường thích hoa Mimosa mà, những dòng chữ trên tấm thiệp làm cho nó không nỡ xếp lại. “Anh tặng Ngốc của anh những bông hoa với tất cả tình yêu của anh, mong em đón Giáng sinh thật vui và hạnh phúc khi nghĩ đến người yêu của mình ở nơi xa, đang từng giờ từng phút cầu mong em mạnh khỏe!” . Mắt nó nhòe đi. Người ấy bây giờ đã xa nó thật rồi.
Ngày xưa, người ấy vẫn hay thường nói, Chúa trời mang đến cho con người một món quà vô giá đó là Tình Yêu. Sẽ rất thiệt thòi nếu ai đó không bao giờ được nếm hương vị của tình yêu. Nó cũng công nhận điều ấy, nhưng bây giờ nó biết thêm một điều nữa. Chúa Trời mang cho con người tình yêu, nhưng cũng sẵn sàng lấy đi lúc nào mà Chúa muốn.
Nó áp tấm thiệp vào ngực và thì thầm: Em yêu anh, Ngốc ạ, mãi mãi yêu anh.
Ngoài kia, vang vọng tiếng nam ca sĩ Elvis Phương hát bài Thánh ca buồn “Lời nguyện cầu Chúa có nghe không? Sao bây giờ mình hoài xa vắng. Bao nhiêu đêm Chúa xuống dương gian, bấy nhiêu lần anh nhớ người yêu…” .
Giáng sinh đã đến thật rồi, nhưng Giáng sinh năm nay không có người ấy… Giáng sinh buồn mênh mang…
Mỗi mùa Giáng sinh trước thế nào nó cũng nhận được một món quà từ phương xa gửi về. Vì khoảng cách xa nên sự mong đợi giây phút đón nhận quà cũng dài hơn bình thường, cảm giác hồi hộp, hạnh phúc… lạ kỳ lắm. Có lẽ chính vì thế mà năm nay nó thấy nỗi cô đơn tràn ngập trong lòng… Những lời chúc từ bạn bè rất đỗi yêu thương cũng không thể thay thế nổi lời chúc giản dị của người ấy.
Sáng nay, nó mở những món quà Giáng sinh năm trước mà người ấy tặng nó ra xem lại. Đôi khi hành động của nó toàn trái ngược với suy nghĩ của nó. Điều này đúng là rất dở với nó. Nó đã định bụng không lục lại ký ức, nhưng bàn tay nó như bị thôi miên cứ lần lượt mở đừng món đồ ra ngắm nghía.
Đây là thỏi son đầu tiên người ấy tặng kèm theo lời nhắn: “Để mỗi khi em tô son lên môi là lại nhớ đến anh”. Còn đây là hộp
phấn mắt, chiếc hộp nhỏ xinh xắn nhưng lại có đầy đủ các màu, người ấy bảo: “để em mang theo mỗi lần đi công tác, em nhỏ bé, yếu ớt cứ phải mang nhiều thứ lỉnh kỉnh sẽ làm mệt em…”. Nó cầm hộp phấn mắt trên tay nhìn về phía xa xăm…
Giọt nước mắt rớt xuống đôi tay gầy… Chẳng biết giờ này, người ấy…
Và đây là tấm thiệp có hình hoa Mimosa. Người ấy vẫn thường thích hoa Mimosa mà, những dòng chữ trên tấm thiệp làm cho nó không nỡ xếp lại. “Anh tặng Ngốc của anh những bông hoa với tất cả tình yêu của anh, mong em đón Giáng sinh thật vui và hạnh phúc khi nghĩ đến người yêu của mình ở nơi xa, đang từng giờ từng phút cầu mong em mạnh khỏe!” . Mắt nó nhòe đi. Người ấy bây giờ đã xa nó thật rồi.
Ngày xưa, người ấy vẫn hay thường nói, Chúa trời mang đến cho con người một món quà vô giá đó là Tình Yêu. Sẽ rất thiệt thòi nếu ai đó không bao giờ được nếm hương vị của tình yêu. Nó cũng công nhận điều ấy, nhưng bây giờ nó biết thêm một điều nữa. Chúa Trời mang cho con người tình yêu, nhưng cũng sẵn sàng lấy đi lúc nào mà Chúa muốn.
Nó áp tấm thiệp vào ngực và thì thầm: Em yêu anh, Ngốc ạ, mãi mãi yêu anh.
Ngoài kia, vang vọng tiếng nam ca sĩ Elvis Phương hát bài Thánh ca buồn “Lời nguyện cầu Chúa có nghe không? Sao bây giờ mình hoài xa vắng. Bao nhiêu đêm Chúa xuống dương gian, bấy nhiêu lần anh nhớ người yêu…” .
Giáng sinh đã đến thật rồi, nhưng Giáng sinh năm nay không có người ấy… Giáng sinh buồn mênh mang…
Từ Thủy Hướng Dương ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét