LÊ HƯỜNG
Nhà thơ Lê Hường quê Dạ Trạch, Khoái Châu,
Hưng Yên. Định cư tại TP Hạ Long. Nguyên Chủ tịch Hội VHNT Quảng Ninh, Tổng
Biên tập báo Văn nghệ Hạ Long. Hội viên: Hội Nhà văn Việt Nam, Hội Nhà báo VN.
Đã xuất bản 5 tập thơ: Đêm trăng mùa quả
chín, Sương nắng, Gõ cửa nhân gian, Rượu chát, Mưa tạnh & 3 tập văn
xuôi... ĐTM giới thiệu chùm thơ rút từ tập thơ Mưa tạnh, Nxb Hội Nhà văn, tháng 9- 2012.
VƯỜN XƯA*
Dấu
chân của mẹ còn đây
Vườn
xưa ríu rít dâng đầy tiếng chim
Bơi
qua ba nổi bảy chìm
Con
về bạc tóc nhặt tìm lời ru!
---
*
Bài thơ được Giải Nhì (không có Giải Nhất), cuộc thi thơ Tứ tuyệt mở rộng do
Tạp chí Kiến thức Ngày nay và Công ty Hữu nghị tổ chức.
SÂU MỌT
Người hiền ở lẫn với ma
Ngàn xưa đã có câu ca giãi bày
Thương người đóng cối đẽo cày
Để cho sâu mọt đêm ngày ... mài
răng!
Em
ngồi đếm bạc đếm vàng
Tôi
đi nhặt chữ lang thang cõi người
Giờ
đem tung cả lên trời gió bay!
BẠC
MẮT
Lương
hưu
tăng
được mấy đồng
đếm
đi
đếm
lại
phập
phồng nỗi lo
Chi
tiêu
việc
nhỏ việc to
giá
leo cắt cổ
ai
cho thêm tiền?
Bỗng
dưng
rối
ruột nỗi niềm
bỗng
dưng
bạc
mắt
trông miền xa xăm...
PHẬN
NGƯỜI
Đêm
mất điện
đàn
chuột lông xù
lao
ra từ lỗ cống tăm tối
chạy
lăng xang
rúc
mồm vào những túi đựng rác
Đêm mất điện
người đàn ông điên
lao ra từ căn nhà ổ chuột
bước ngật ngưỡng
cắm mặt vào những túi đựng rác
Đêm mất điện
mùi thức ăn thừa bốc lên chua loét
chuột chí chóe với chuột
chuột chí chóe với người
nước rãi của chuột
nước mắt của người
ướt nhoét
Đêm mất điện
đen thui một kiếp chuột
tỉnh ra một phận người!
HÒN GAI
Bài thơ trên vách núi*
ngàn năm vèo trôi qua
không mờ từng nét khắc
hồn vía của ông cha
Bao lần người đi xa
lòng nhớ về nơi ấy
một thời tuổi xuân ta
yêu nồng nàn biết mấy
Hòn Gai thời lửa cháy
đạn bom nổ xé trời
núi Bái Thơ sừng sững
dáng đứng như dáng
người...
Chiến tranh qua lâu rồi
đổi thay từng ngõ phố
tiếng em hát chiều nay
không quên ngày bão tố
Hạ Long nghe sóng vỗ
xanh một vùng mộng mơ
bồng bềnh con tàu trắng
đẹp như là bài thơ...
---
* Bài thơ của vua Lê Thánh
Tông
khắc trên vách núi Bài thơ.
LÃNG DU
SINGAPORE
Singapore
tám trăm cây số vuông
bốn triệu dân
dào dạt tiếng rừng
tiếng biển
Những cao ốc chọc trời
mắt người choáng ngợp
công viên
cây xanh
đại lộ thông thênh
không vương mẩu rác
không thấy người đi xe máy xe đạp
không thấy bóng cảnh sát...
Du khách phơi phới bước chân
không chung màu da
không cùng tiếng nói
gặp mặt
vẫy tay chào thân thiện
Singapore
sừng sững tượng đài Sư Tử Biển
mấy ngày lãng du
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét