Bùi ngùi khi đọc
ĐỘNG THỔ
của NT Huy Phách
ĐỘNG THỔ
Huy Phách
Mấy mươi năm chờ đợi phút
giây này
Như cây lúa tháng ba đón
chờ tiếng sấm
Như đêm lạnh chờ mong ngày
nắng ấm
Như đời người sâu nặng nỗi
an cư
Như đất lành bao tháng đợi
năm chờ
Thèm nghe tiếng trẻ thơ
Trong đu
đưa tiếng võng
Giờ động thổ sớm bình minh
tĩnh lặng
Mây ửng hồng trời đấtcũng
thanh xuân
Bổ nhát cuốc đầu tiên cho vơi
nỗi nhọc nhằn
Sớm vất vả lại muộn mằn nơi
ở
Hai thứ tóc mới chọn ngày
động thổ
Ba mươi năm mới kịp nghĩ
cho mình
Ba mươi năm vẫn một túp lều
gianh
Thèm giấc ngủ ngon lành
đêm mưa gió
Vẫn cần mẫn như con ong bé
nhỏ
Xây tổ ấm nhân gian, đâu
xây tổ cho mình
Thôi nhắc làm chi thế thái
nhân tình
Khi mặt đất lớp trên là đất
mượn
Mỗi nhát cuốc bàn tay ta bổ
xuống
Đất cứng rồi nhà mới được
bền lâu
Thôi nhắc chi những năm
tháng dãi dầu
Ta sẽ có nhà của ta, ta ở
Dẫu chưa phải lầu son phô
sắc đỏ
Đọc ĐỘNG THỔ của NT
Huy Phách sao ngậm ngùi . Nhà thơ- theo người đời quan niệm: thi sĩ là nghèo
nên ba bốn mươi năm mới xây được ngôi nhà cũng là thường tình . nhưng ngó lên lời
giới thiệu nhà thơ này không chỉ có làm thơ viết văn mà lại là kiến trúc sư kỳ
cựu , đã từng vẽ từng xây bao công trình lớn nhỏ cho đời , cho người mà đến bây
giờ khi
Hai thứ
tóc mới chọn ngày động thỏ
Ba mươi
năm mới kịp nghĩ cho mình
Đâu phải nhà thơ- kiến trúc
sư Huy Phách đợi để được ngày đúng Nguyên , đúng Vận (theo phong thủy) mà với một
lý do thật đơn giản
Xây tổ ấm
nhân gian, đâu xây tổ cho mình.
Một thời , hay có thể gọi một
thế hệ- thế hệ của NT Huy Phách : Phải gác việc riêng mình để phục vụ cho công
việc chung với tinh thần đầy trách nhiệm , mà việc chung thì biết tính là bao
nhiêu…
Giống như bao người, nhà thơ
cũng
Thèm giấc
ngủ ngon lành đêm mưa gió
Chứ ở “túp lều gianh”thì sao
ngủ yên được vào những đêm bão bùng . Tự nhiên người viết cảm nghĩ này liên tưởng
đến nhiều trường hợp dù chưa phải quan chức gì lớn nhưng khi trong tay có những
dự án này khác, họ đều nghĩ đến trước hết là cần phải “ xây tổ cho mình”bởi họ
đều quan niệm “an cư lạc nghiệp”… nhưng với kiến trúc sư , nhà thơ Huy Phách
thì vẫn “ như con ong bé nhỏ” cần mẫn “ xây tổ ấm nhân gian”
Thế rồi nhà thơ đã biết động
viên an ủi mình :
Thôi nhắc làm
chi thế thái nhân tình
Khi mặt đất lớp
trên là đất mượn
Những câu thơ nghe sao mà sâu
lắng , chắt lòng mới viết được như thế . “ đất mượn”, nghĩa đen thì như vậy
nhưng đọc lên buộc ta suy nghĩ: Vật chất, hay là sự manh nha phù phép nào để đem
về cho mình cuộc sống vương giả mà không phải tự bỏ sức ra , rồi sự phù phiếm kia
cũng sẽ mất.Đọc tiếp hai câu sau càng rõ hơn:
Mỗi nhát cuốc bàn
tay ta bổ xuống
Đất cứng rồi nhà
mới được bền lâu
Chúc mừng nhà thơ Huy Phách
đã có “nhà của ta, ta ở”đã được “ an cư” và trong ngôi nhà ấy nhà thơ chắc rằng
rất thanh thản sống không phải băn khoăn gì về ngôi nhà của mình . Sống trong đó
ông có quyền mơ ước có quyền hy vọng vào những điều tốt lành :
Dẫu chưa phải lầu son
phô sắc đỏ
Đã ững hồng ô cửa mở
- binh minh!
ĐTC