Trích : Chữ chạy, cỡ chữ=20

Nguyệt xuyên há dễ thâu lòng trúc / Nước chảy âu khôn xiết bóng non - NGUYỄN TRÃI

Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012

VỀ HÀ GIANG/ THƠ DUY PHI - 2012





MỘT TỐP CHÚNG TÔI BÊN BIA KỶ NIỆM
ĐỈNH MÃ PÌ LÈNG, ẢNH 3/6/ 2012






HÀ GIANG





                                                                                 
     VỚI LŨNG CÚ

1
Năm xưa đến địa cuối- Cà Mau
Nay đặt chân lên Lũng Cú- địa đầu
Rộng dài sông núi, chừng đi hết
Phải từng ôm trọn giữa chiêm bao ? 

2
Ta được lên cao vời Lũng Cú
Chạm tay vào lá cờ thiêng
Ngắm hoa trắng trên triền đá dựng
Nhớ ông cha bao thuở 
                                    giữ đường biên…



CHỢ MÈO VẠC

Chợ Mèo Vạc, rất nhiều chõng rượu
Này ông già, trai tráng, trẻ em
Bao khuôn mặt, bấy nhiêu màu hoa lựu  
Mấy chòm núi đá cũng liêng biêng.


NHỮNG CÂY ĐÀO
LỀ ĐƯỜNG PHỐ CỔ ĐỒNG VĂN

Bên lề đường, những cây đào quả sai đang chín
Đào với nhà thơ cùng hội nhau chăng?
Mặc sương gió, những cây đào không chủ  
Ai nương bóng cũng ừ, ai hái quả, xin vâng !
                            
                                              Đồng Văn 6- 2012 





 CÂY NGÔ
TRÊN CAO NGUYÊN ĐÁ ĐỒNG VĂN



       NHỮNG CÂY NGÔ
Ở HÀ GIANG

Mẹ bồng con mẹ bồng con
Ngát xanh, xanh mọi
                       nẻo đường Hà Giang
Trên đồi dọc giữa vách ngang
Chênh vênh Lũng Cú,
                  thênh thang Cổng Trời

Mẹ bồng con đã bao đời
Và tôi bỗng nhớ một thời đã xa
Đất bằng bãi mịn phù sa
Mẹ xinh, con mẫm lá hoa tỏ bày

Mẹ bồng con ở nơi này
Khuất sâu lòng núi
                       mà đầy bão dông
Mỗi bước đi đụng trập trùng
À ơi, ru giữa tột cùng cheo leo

Mẹ bồng con địu gieo neo 
Bao nhiêu xuống chợ bấy nhiêu…
                                             Bao giờ…  ?    
 










MÃ PÌ LÈNG

                                                 DUY PHI          



           





MÃ PÌ LÈNG

(Bài 2)

Vách đá treo người mười một tháng
Cơm nắm ròng dây
Nước dè, nhắp
Đào Ngọc Phẩm*
Rơi 
Đáy vực

NGƯỜI MÔNG CÀY TRÊN RUỘNG ĐÁ


Đèo chết ngựa này

Chết cả đại thụ thơ
Điệu vần nhợt nhạt

Chỉ còn gió trời hoan ca
Dòng sông Nho Quế hoan ca

Ta lên Mã Pì Lèng
Như hôm nào
Đỉnh hầm Đờ Cat

Đèo cao
Trời thấp

Anh linh
Những ngày tháng treo mình
Nâng ta


Cùng trập trùng 
Hoang lạnh 
Đục vỉa đá ngôn từ
Chiếm lĩnh…



                            TP Hà Giang, 6- 2012

                                      Duy Phi



 -----------

* Mã Pì Lèng (đèo xống mũi ngựa; ngựa qua, ngựa tắt thở): thuộc Hà Giang, đèo cao nhất Việt nam - Đệ nhất hùng quan. Khi thi công, anh Đào Ngọc Phẩm  (Thái Nguyên) trong đội "treo mình" làm đường. Do muốn cứu một người, anh đã bị rơi xuống vực.





       


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét