Trích : Chữ chạy, cỡ chữ=20

Nguyệt xuyên há dễ thâu lòng trúc / Nước chảy âu khôn xiết bóng non - NGUYỄN TRÃI

Thứ Năm, 12 tháng 7, 2012

NT ĐỒNG THỊ CHÚC THĂM QUÊ BẮC GIANG





BÌA TẬP THƠ ĐẦU TAY
CỦA ĐỒNG THỊ CHÚC- 1992





CUỘC GẶP
NỮ SĨ ĐỒNG THỊ CHÚC






TỪ TRÁI:
NHẠC SĨ TUẤN KHƯƠNG - CHỦ TỊCH HỘI
& NHÀ THƠ ĐỒNG THỊ CHÚC 


Đúng hẹn, sáng ngày 12/7/2012, từ Hà Nội, nữ sĩ Đồng Thị Chúc đã về thăm mấy anh Văn nghệ Bắc Giang. Đồng Thị Chúc quê Tân Yên, Bắc Giang, đã xuất bản 2 tập thơ:
* Gót chân trần (NXB Thanh Niên- 1992)
* Lục bát dâng tặng người xưa (NXB Hội Nhà văn, 1- 2012).                     






DUY PHI TÔI ẨN MÌNH TRONG BÓNG TỐI
& NỤ CƯỜI TƯƠI TẮN CỦA NT ĐỒNG THỊ CHÚC




  
Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo có viết về Đồng Thị Chúc:
“Điều làm tôi chú ý về người thơ chân quê này là chị chỉ sống ở quê không nhiều. Hết tuổi học phổ thông, chị đã được đi du học nước ngoài và trở thành kỹ sư từ Đại học công nghiệp Kim Sách, thủ đô Bình Nhưỡng. Trở về nước chị được điều vào quân đội, phục vụ việc xây dựng lăng Bác, rồi chuyển ra công tác tại Viện Đo lường Quốc gia cho đến khi nghỉ hưu. Mấy dòng “trích ngang” đó như không liên quan lắm đến thơ chị trong tập thơ đầy “riêng tư” này. Vâng, có lẽ chị chỉ thường làm thơ khi có những cảm xúc thầm kín day dứt, ám ảnh mình. Và vì vậy thơ chị như một “âm bản của nước mắt” cuộc đời cùng những ám ảnh ấu thơ”…
“Đó là thơ về tình yêu ban đầu, về tình đơn phương, về “người xưa”. Đó là thơ viếng vọng bạn trai, thơ “ru người về hưu”, thơ “về miền nắng gió” và thơ “tự bạch”. Thực ra thì thơ của Đồng Thị Chúc đều là thơ tự bạch của lòng mình, một tấm lòng chân thật, giản dị và nhiều mộng mơ, lãng mạn. Nhưng đọc bài “Tự bạch” ta thấy đường đời của chị cũng lắm dốc đèo và nhiều biến cải. Nhưng rồi chị cũng đã vượt qua được tất cả cùng với những mơ ước bình thường của những thân phận bé mọn trong cuộc sống. Vì vậy mà “Tự bạch” của chị lại chia sẻ được với nhiều người cùng phận…”




NHÀ THƠ ĐỒNG THỊ CHÚC
      NHÀ VĂN TRẺ MAI PHƯƠNG (TẠP CHÍ SÔNG THƯƠNG)
NHIỀU CHUYỆN TÂM GIAO 
   

   Cuộc gặp là ngẫu hứng, nhưng cũng may, rất vui: có nhà văn Đặng Tiến Huy, nguyên Q Chủ tịch Hội… , nhạc sĩ Tuấn Khương - Chủ tịch Hội,  Mr Hà Quang - Chánh Văn phòng, các nhà văn nhà thơ: Tô Hoàn, Vũ Từ Sơn, Mai Phương và Duy Phi tôi. Hội VHNT Bắc Giang đã in thơ ĐTC trên nhiều tuyển thơ: Thơ Bắc Giang thế kỷ XX, Sắc núi ngàn năm… Đây là cuộc gặp đầu tiên, mọi người đều rất cảm động. ĐTM từng có trang thơ Đồng Thị Chúc, nay giới thiệu 5 bài, trong đó có bài ĐTC ứng tác ngay bên chén rượu, trưa 12/7/2012 tại Khách sạn Hữu nghị, TP Bắc Giang.



   NGÀY VỀ
            
                    Thơ ứng khẩu, đọc trong cuộc gặp 
                với Văn nghệ sĩ Bắc Giang -12/7/2012 


Tôi về giữa lúc nắng trưa
Nắng thì nắng gắt
                      mà mưa trong lòng
Bao năm cứ mải đi vòng
Để nay
        được chút thong dong tôi về…

                
NGHI VẤN

Có phải lúc này anh nhớ em –
Ánh đèn chao chác sáng trong đêm
Tiết thu se lạnh đìu hiu gió
Một dáng anh ngồi bóng đổ nghiêng?  

BẤT CHỢT

                          Thân tặng H D

Em nhổ từng sợi tóc sâu
Thì thầm nói anh bạc đầu vì em

Bàng hoàng anh ngước nhìn lên
Nhận ra em, nhận ra thêm… lần đầu.

                                     10/ 1989 




 NHỮNG CHỮ KÝ KỶ NIỆM 
TRÊN TRANG ĐẦU
CÁC TUYỂN THƠ ĐỒNG THỊ CHÚC CÓ BÀI:
* THƠ BẮC GIANG THẾ KỶ XX
 * SẮC NÚI NGÀN NĂM...












  
CẢM XÚC NÚI ĐÔI

           Kính tặng anh Vũ Cao

Núi Đôi thuở trẻ tôi ngâm
Bao lần nước mắt ướt đầm hàng mi
Nghe đây đây tiếng thầm thì
Anh trai làng ấy nói khi trở về.

Tình yêu ơi ! Có bao giờ
Mà người đã mất vẫn ngờ còn đây?
Muốn cho lòng đất bớt dầy
Để người trong ấy, ngoài này bớt xa.

Để anh tới, để người ra
Để lối sườn núi lại ta đi về…
Núi Đôi, hai ngọn liền kề 
Xin cơn BÌNH ĐỊA đổ về nơi đây.


ĐƠN PHƯƠNG

Cái thời người ấy trong tôi
Một ngày không gặp đứng ngồi không yên
Biết là mình quá vô duyên
Gió đằng lưng cứ ngang nhiên đập vào *
Người dưng ơi khổ làm sao
Càng giơ tay gạt càng dào dạt mong
Ngước trông bảy sắc cầu vồng
Thắm màu người nhạt rực hồng một ta

Đêm đêm những oán trăng già
Chẳng soi cho tỏ tình ta với người
Thế rồi người ấy mù khơi
Thế rồi ta cũng thành người bến xa
Ngày đi qua tháng đi qua
Nỗi xưa chỉ thoáng cơn mưa chợt về.

Cái ngày gặp lại bây giờ
Thấy thương thấy trách dại khờ. Đơn phương.

                                                      

------
Gió sao gió đánh đằng lưng
    Dạ sao dạ nhớ người dưng thế này (Ca dao).


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét