NT TRỌNG KHÁNH
(1949 - 2012)
Nhà thơ
- Nhà giáo ưu tú Nguyễn Trọng Khánh sinh năm 1949, vừa ra đi (13/7/2012) ở tuổi 64 sau một
căn bệnh trọng.
Quê: Bao Hàm, Thụy Hà, Thái Thụy, Thái Bình. Cử nhân Hoá
học, nhiều năm dạy tại các trường Cao đẳng Sư phạm Kiên Giang, trường Lê
Quý Đôn, trường chuyên Thái Bình. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, HV Hội
VHNT Thái Bình.
Đã xuất bản 7 tập thơ: * Bụi phấn hương tay, 1990)
* Huyền thoại đền Đồng Bằng, 1993 * Mưa, 1995 * Nắng vào thu,
2003 * Hoa đồng tièn đêm, 2005 * Bụi phấn ném vào đêm, 2008…
Duy Phi tôi có
được Nhà thơ Trọng Khánh tặng một số tập thơ. Nhớ, luyến tiếc tài hoa, sự chân
tình, đôn hậu của ông, ĐTM trân trọng giới thiệu chùm thơ ông, như nén
nhang tưởng niệm…
KHÔNG ĐỀ IMẹ tôi già ăn mày nơi cửa PhậtBác tôi cầu Chúa cứu rỗi linh hồnCòn tôi ăn màyỞ kẻ ăn mày một chút lương tâm.KHÔNG ĐỀ IIĐến một lúc chạm vào nhaucũng không còn cảm xúcNgười yêu ơi khi ấy có buồn khôngỞ đời ai cũng có thời yêu nhau hừng hựcVà sau rồi nhấm nháp nỗi cô đơn.KHÔNG ĐỀ IIIAnh bị ngày đẩy vào chiềuAnh bị chiều đẩy vào đêmAnh bị đêm đẩy vào emAnh bị em đẩy vào thơ...MIỀN QUÊ THÁNG SÁUTháng sáu
Chân đen dận thuốc
Đội phên chạy cơn mưa rào
Chuồn chuồn bay thấp
Mưa ngập cầu ao
Chuồn chuồn bay cao
Con cá rô róc
Có người say thuốc làng Bao
Theo anh về tận Ngõ Cầu rửa chân
Con tằm vàng trong nong
Con ngài hóa bướm
Bay đi kéo tơ qua làng
Đường cát sao em vội vàng
Đợi anh gửi mớ khoai lang biếu thày
Nhớ ngày rạm nổi
Em về trẩy hội đình Tây
Đầu thôn Hổ Đội
Gặp người đội nón không quai
Cuối thôn Trình Trại
Gặp em le te gánh đôi vỉ quài
Đất mình hành tía
Củ bằng bình vôi
Rọc xanh trẻ nhỏ thổi còi gọi nhau
Anh bắt đỉa đầm sâu
Xoa bàn tay vôi trắng
Em cấy ruộng đầu ngòi
Chân bùn đen, xà cạp
Lúa xuân lên em đẹp
Hội làng dào dạt trống cơm
Thằng Cuội đùa với thằng Bờm
Hằng Nga gọi mãi giận hờn nằm riêng
Những chuyện thần tiên
Toàn những chuyện thần tiên
Làng xưa vẫn đấy, nay tên khác rồi
Người đi chợ ăn đứng
Người đi cấy ăn ngồi
Con cò áo trắng, con người áo nâu
Lại con trâu
Vẫn con trâu
Đời mày kéo cả đời tao trên đồng
Da em trắng
Má em hồng
Mẹ già lại vẫn lưng còng đội mưa
Tháng sáu ngày xưa
Tháng sáu bây giờ
Đợi nhau bóng nắng tròn vo chân ngày
Em nhìn vào hai bàn tay
Cơn mưa thuở ấy còn đầy lòng nhau
Anh nâng cánh áo bạc màu
Vải diềm bâu nhuộm nước nâu quê mình.
NGƯỜI ĐÁNHTRỐNG TRƯỜNG
Tiếng trống vang lên
Không gian nào cũng chật
Và thời gian chìm đi trong khoảnh khắc
Học trò các nơi
Ùa vào lớp học
Mặt trống rung lên
Những dãy nhà
Im phăng phắc
Giọng thầy giáo già
Tiếng khoan tiếng nhặt
Câu dân ca
Dào dạt lòng người
Dùi trống gầy đi
Qua tiếng tùng, tiếng cắc đổ hồi
Cánh hoa phượng nở hồng đầu mùa Hạ
Khi tang trống dục cây thay màu lá
Một bài toán khó giải cho đời
Người đánh trống trường tôi
Gân săn sợi mây
Đuôi mắt cười qua mỗi lần thay mặt trống
Chiếc dăm tre căng phần da mỏng
Để âm thanh cuộc sống chất đầy
Mùa hanh tiếng đanh nhức tay
Mùa nồm tiếng chìm mỏi bắp
Ngày buồn tiếng tròn rõ nhịp
Ngày vui tiếng nổ bung trời
Người đánh trống trường tôi
Tóc bạc, già rồi
Tiếng trống vẫn giòn như thời trai trẻ
Nhịp vẫn đều và âm thanh vẫn khoẻ
Như tiếng cười
Của lứa tuổi mười lăm.
Người đánh trống trường tôi
Cả cuộc đời
Gửi vào âm vang
Như trái tim
Thình thình nhịp đập.
(Giải nhất cuộc thi của báo Giáo dục & Thời đại)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét