NHÀ THƠ TRẦN NINH HỒ (BÊN TRÁI)
THĂM NHÀ VĂN NGUYÊN HỒNG
TẠI ẤP CẦU ĐEN. TÂN YÊN - BẮC GIANG
Ảnh- 1982: TRẦN QUYỂN
TRẦN NINH HỒ
Tên thật: Trần Hữu Hỷ
Sinh năm 1943 tại Bắc Giang.
Hội viên Hội Nhà văn Việt nam
Hội viên Hội Nhà báo Việt nam
Giải nhì truyện ngắn báo Văn Nghệ 1971
Giải thưởng Thơ HNVVN 1996
Hiện sống tại Hà Nội
ĐÃ XUẤT BẢN:
- Vườn hoa cổng ô - Truyện ngắn. Văn học, 1973
- Ở trận - Truyện ngắn. Giải phóng, 1976
- Điều không ngờ tới - Truyện ngắn. Quân đội, 1984
- Thư cuối năm - Truyện ngắn. Tác phẩm mới, 1985
- Những vòng vây - Kịch dài. Sân khấu 1989
- Trăng hai mùa - Thơ. Giải phóng 1976
- Viết cho một người - Thơ. Thanh niên 1990
- Thấp thoáng trăm năm - Thơ. Văn hoá TT 1996
(Giải thưởng Thơ Hội Nhà văn Việt nam)
- Giấc mơ vách núi - Thơ. Văn hoá Thông tin 1999
- Thơ gửi cho thơ - Thơ. Văn hoá Thông tin 1999
- Lữ thứ với con người - Thơ. Hội Nhà văn 2004
- Cho người tôi thương nhớ - Thơ. Hội Nhà văn 2004
ĐTM giới thiệu chùm thơ, Vi Lan sưu tầm.
NHÀ THƠ TRẦN NINH HỒ
NÚI CÔ TIÊN
Ngỡ đến cổng trời là thoát tục
Nào ngờ lũng cỏ trải thiên thanh
Hai vòm núi thắm như e ấp
Giữa một Hà Giang đá dựng thành
Trả nợ tình Người hay nghĩa Đất
Mà sinh hai trái nõn nòn tơ?
Thì ra sau những xô bồ đá
Mới biết ra trời cũng lẳng lơ!
VIẾNG CHỒNG
- Chị ơi!...
Chỉ gọi được thế thôi
Anh chiến sĩ đưa đường bỗng thấy nghẹn lời
Không làm sao anh còn nói nổi:
Chị đặt hoa nhầm rồi
Mộ anh ấy ở bên tay trái
Chỉ có một vòng hoa chị mang từ quê lại
Hoa viếng mộ bên này đã có chúng tôi!
- Chị hiểu ý em rồi
Xin cho chị đặt hoa bên mộ đó
Cả cánh rừng chỉ có hai ngôi mộ
Viếng mộ anh, có chị đến đây rồi!
Tây Trường Sơn 1972
VÔ BIÊN
Mảnh vườn em qua ngày đó
Lá xanh bay theo tóc mềm
Cỏ xanh tràn theo lối nhỏ
Để giờ vườn hoá vô biên.
TA MUỐN
Gửi Mai
Thiên đường em mơ có nhiều nhặn gì đâu
Chút thanh thản bên con, đọc vài ba trang sách
Ta muốn bán đời thơ ta cọc cạch
Mua tặng em đôi chút thiên đường.
THỦNG THẲNG
VỚI MÙA XUÂN
Những đám mây tong tả
Dưới vòm trời lặng im
Một người đi mấy ngả
Một ngả mấy người tìm
Mặt nước loáng cánh chim
Nền trời soi tăm cá
Theo tận cùng gót lạ
Lại nghe tiếng chân quen
Nhớ cái gì thắc thỏm
Quên cái gì đinh ninh
Chợt ước thành đom đóm
Vừa bay vừa giật mình
Đắng, ngọt đều là mật
Ngọt, đắng cũng là duyên
Thơ hay như … thất luật
Người vui như … ưu phiền !
T. N. H |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét