CỦA QUANG DŨNG  
              Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi! 
          Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi 
          Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi 
          Mường Lát hoa về trong đêm hơi 
          Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm 
          Heo hút cồn mây, súng ngửi trời 
          Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống 
          Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi 
          Anh bạn dãi dầu không bước nữa 
          Gục lên súng mũ bỏ quên đời! 
          Chiều chiều oai linh thác gầm thét 
          Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người 
          Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói 
          Mai Châu mùa em thơm nếp xôi 
          Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa 
          Kìa em xiêm áo tự bao giờ 
          Khèn lên man điệu nàng e ấp 
          Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ 
          Người đi Châu Mộc chiều sương ấy 
          Có thấy hồn lau nẻo bến bờ 
          Có nhớ dáng người trên độc mộc 
          Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa 
          Tây tiến đoàn binh không mọc tóc 
          Quân xanh màu lá dữ oai hùm 
          Mắt trừng gửi mộng qua biên giới 
          Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm 
          Rải rác biên cương mồ viễn xứ 
          Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh 
          Áo bào thay chiếu, anh về đất 
          Sông Mã gầm lên khúc độc hành 
          Tây tiến người đi không hẹn ước 
          Đường lên thăm thẳm một chia phôi 
          Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy 
          Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.
                   (Phù Lưu Chanh, 1948)
   Nhà thơ Xuân Diệu 
phê bình:
Trong tập TIẾNG THƠ (15-5-1949) Xuân Diệu viết: “... Bài thơ hơi buồn, có đoạn buồn lắm: tứ thơ không mới, có những câu văn hoa. Nhưng toàn bài rung rung như những dây đồng. Đọc lên, trong miệng còn ngân âm nhạc. Cái cảnh miền Tây gian nan đặc biệt: bộ đội Tây tiến là một trong những bộ đội nhiều hy sinh. Đánh giặc đã đành, mà người với rừng núi còn tranh nhau ai thua ai được. Một bạn tôi lên thăm bộ đội quá thượng du Thanh Hoá, trên biên giới Việt-Lào kể rằng: “Núi giăng màn trùng điệp; một anh đội viên chỉ quãng chập chùng trước mặt nói: - Một mình tôi phụ trách 5 cây số núi”. Lên đến nguồn sông Mã, còn đâu là đồng bằng? Lúc mới đầu chưa quen thổ ngơi, nhiều chiến sĩ chết. Có lẽ cái rùng rợn buổi đầu ấp sâu vào tâm hồn tác giả. Những chiến sĩ lưa thưa giữa nghìn trùng rừng núi chắc cảm thấy mình “cheo leo chòi biên cương”, cảm thấy mình lạc đời. Những anh con trai Hà Nội lên đến đây cạo trọc đầu, hay là sốt rét rụng cả tóc, người mặc áo chàm hay là mặt lây sắc lá, hay là ốm tái màu da; giặc sợ các anh như sợ hùm: nhưng các anh dù thế nào cũng nhớ Hà Nội cho được:Tây tiến đoàn binh không mọc tócQuân xanh màu lá dữ oai hùmMắt trừng gửi mộng qua biên giớiĐêm mơ Hà Nội dáng kiều thơmBài thơ chỗ thì đẹp, chỗ thì ghê, man rợ rồi lại êm ái; đoạn sau cùng đầy những tiếng từ ly. Những tên đất Sài Khao, Mường Lát, Pha Lương... ngân động. Đến cái tên Sầm Nứa thì câu thơ buồn mà hay quá; hồn đây là tâm hồn người sống nghĩ chuyện bên Lào:Tây tiến người đi không hẹn ướcĐường lên thăm thẳm một chia phôiAi lên Tây tiến mùa xuân ấyHồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.
-------

 
hay vậy
Trả lờiXóatất nhiên là hay rồi
Trả lờiXóaVài năm rồi chang còn ai bình luận nua "loi bình của Xuân Diệu hay quá"!!!
Trả lờiXóaEm đang học bài Tây Tiến, lang thang trên mạng một hồi thì tìm thấy bài này. Mừng lắm lắm T_T Vì em cực thích Xuân Diệu ấy, nên nãy giờ cứ vừa đọc vừa xuýt xoa không thôi... Nhất là ở câu “Có lẽ cái rùng rợn buổi đầu ấp sâu vào tâm hồn tác giả.” Cái từ “ấp” nó mới thật đắt giá; dù mang nghĩa là “ám ảnh”, là “đeo đuổi” nhưng qua cách ngòi bút của Xuân Diệu lại trở nên thật đẹp, thật thơ.
Trả lờiXóaEm đang học bài Tây Tiến, lang thang trên mạng một hồi thì tìm thấy bài này. Mừng lắm lắm T_T Vì em cực thích Xuân Diệu ấy, nên nãy giờ cứ vừa đọc vừa xuýt xoa không thôi... Nhất là ở câu “Có lẽ cái rùng rợn buổi đầu ấp sâu vào tâm hồn tác giả.” Cái từ “ấp” nó mới thật đắt giá; dù mang nghĩa là “ám ảnh”, là “đeo đuổi” nhưng qua cách ngòi bút của Xuân Diệu lại trở nên thật đẹp, thật thơ.
Trả lờiXóa