Trích : Chữ chạy, cỡ chữ=20

Nguyệt xuyên há dễ thâu lòng trúc / Nước chảy âu khôn xiết bóng non - NGUYỄN TRÃI

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

* NHỚ VƯƠNG TÙNG CƯƠNG... ĐALAT





      NHỚ VƯƠNG TÙNG CƯƠNG
       MỘT NHÀ THƠ XỨ BẮC TRONG ĐÀ LẠT



                                                                               
            
   Về Đại hội Nhà văn Việt Nam lần thứ VIII, có chút buồn, gặp một số người thân quen đau yếu. Hà Đức Toàn, học đại học cùng nhau một lớp, ba năm, nói chuyện với anh đến nửa giờ anh mới nhớ ra, anh bị bệnh tai biến mạch máu não, đi phải chống gậy, đầu gậy ba choạc; gặp Trúc Thông, anh cũng bị bệnh như Hà Đức Toàn, nói khó khăn, rất ít nói; anh Phan Xuân Hạt đã lúc nhớ lúc quên, hai lần quên cái ghế đã ngồi (nơi anh có để hai chồng sách); Nguyễn Quang Hà từ Huế ra, mới mổ cắt ruột, lần thứ sáu, ngồi bên, thấy anh mở hộp thuốc lạ ra uống, lại chiêu bằng ngụm nước trong chai nhựa có sẵn trong túi; Lê Lựu càng thảm hơn, người nhà dìu đến, để cho anh ngó vào Hội trường một hai phút rồi dìu về, mắt khi mở khi nhắm, chân lúc bước lúc dừng, dáng run rẩy, thị lực phiêu lãng... 
   Vui, cũng rất vui, gặp được Nguyễn Phan Hách, Vũ Từ Trang, Nguyễn Hồng Hà, Phạm Trọng Thanh, đoàn Hải Dương, Thái Bình, Hưng Yên: Hà Cừ, Đặng Văn Sinh, Đỗ Thị Hiền Hoà, Trọng Khánh, Lê Hồng Thiện... và đoàn Hải Phòng hùng hậu: Đình Kính, Bão Vũ, Hoài Khánh, Lưu Văn Khuê, Phạm Xuân Trường, Vũ Thị Huyền... ,mấy phút giải lao, cùng Nguyễn Thanh Kim, Nguyễn Anh Thuấn, Anh Vũ... được Trần Ninh Hồ (đồng hương), chiêu đãi bia, trò chuyện tít mít, chàng bảo: "Cứ để cho hai lão kia nói, có nói cũng chẳng ra sao đâu, vì đã giận thì mất khôn"; nhớ giọng Phạm Thị Minh Thư, Vi Thuỳ Linh "đòi" được nói, nhớ nhiều lúc Đại hội nóng lên, trên 90% tham luận "bị" vỗ tay nhiều đợt (đuổi xuống?),  Chủ tịch đoàn mềm dẻo, điều khiển. Nhìn chung, rất hốt. .
   Kiểm lại trong số thân quen, Vương Tùng Cương, vắng.  
   Với Cương, quen biết đã lâu, từ hồi anh còn ở Ty văn hoá Hà Bắc, nhà ở gần quán Ba Giao, thị xã Bắc Giang... những ngày, gia đình anh đầm ấm, hạnh phúc. Sau, anh chuyển về Hà Nội, làm việc tại văn phòng Hội Nhà văn. Anh gặp bất hạnh, bỗng cô đơn, trơ trọi!
Thơ Vương cũng chuyển mạch, nhiều câu thơ khởi sắc, trong bài Chùa Bổ Đà: Cây gạo trầm tư tay dâng lửa/ Hoa như đổ phẩm lối sau chùa, thơ anh nhiều bài buồn, đọc bài Viết ngày giỗ con của anh khôn cầm nước mắt: bạn bè con vẫn thường đến nhà chơi/ cùng trang lứa đã nên chồng nên vợ/ gió hiu hắt cứ thổi về một phía/ bạc phận con/ trắng tóc mẹ cha rồi/ thăm mộ con/ chỉ có nói cùng cha/ lời xanh ấy ru giấc con yên nghỉ/ xin tự chắp mảnh đời cha còn lại/ thắp câu thơ hương khói gọi con về (8/ 1997).
Từ nỗi đau riêng, anh đã cảm thông với nhân quần, bè bạn; một lần sau khi gặp nhau, về Hà Nội, nửa đêm, Vương đã gọi điện thoại đọc cho nghe bài anh mới viết: Gửi bạn sông Thương, Tặng Duy Phi: Từng qua nghìn dặm đất/ Lại neo về sông Thương/ Chắt câu thơ bạc tóc/ Bút xới nhàu đêm trường/ Chữ thánh hiền đa mang/ Miền khai tâm trăng sáng/ Tìm bạn văn thưa vắng/ Lánh chợ đời bon chen...
Qua trải nghiệm, Vương thi sĩ chia sẻ.
Tri âm, nhớ lắm. 
Nay Vương có mối tình mới, có người bạn là một nữ hoạ sĩ. Hôm Vương thi sĩ và nữ hoạ sĩ ấy về Bắc Giang, tôi có được kiến diện. Vương thi sĩ gọi điện, mời ra quán Cây Xanh. Có cả Chủ tịch Hội Bắc Giang: Tuấn Khương, Giám đốc Thư viện: Đỗ Thái... Chúng tôi mừng, thấy nữ hoạ sĩ nền nã, xinh đẹp. Nàng còn đọc thơ nàng cho chúng tôi nghe. Người thơ, giọng thơ, hồn thơ đáng mến lắm. Vương thi sĩ nói, đã có nhau hai năm, giờ có lầu riêng, gần một hồ trong xanh đâu đó trong  Đà Lạt... 
   Bạn bè mừng cho Vương Tùng Cương và giai nhân, đời thơ mộng như Phạm Lãi, Tây Thi. Đúng là hết Bĩ đến THÁI.
Đại hội vắng Vương, hẳn là anh vẫn khoẻ?  Nhớ hai câu thơ của anh: tự nguyện đêm đêm ngọn đèn gác xép/ thi sĩ lặng trầm lam lũ trang thơ, chắc là anh đang lam lũ? Không gian Đà Lạt, các bạn văn chương Chu Bá Nam, Lê Công, Đặng Thanh Liễu, Vũ Dậu... và nàng Tây Thi hẳn giúp anh vui lên nhiều?
Nghiệp văn chương thật khắc nghiệt, các thi sĩ văn sĩ nay đầu bạc đã nhiều, thường vẫn phải vượt lên hoàn cảnh, như Chế Lan Viên nói, "hãy kiến trúc thời gian thành hạt muối"... 


                                                                               D.P

                                    Ảnh:  Hồ Tuyền Lâm ở DALAT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét