NHÀ THƠ TRẦN LÂM BÌNH
TRẦN LÂM BÌNH
Còn có bút danh: Trần Bình, Trần Lâm. Sinh 1948. Quê Bồ Đình, Gia Vượng, Gia Viễn, Ninh Bình. Học vị: Tiến sỹ kinh tế. Hội viên hội Nhà văn Việt Nam . Từng là Viện trưởng Viện Nghiên cứu & Đào tạo nguồn nhân lực thuộc Liên hiệp các Hội KHKT Việt Nam, Phó Giám đốc Sở Nông nghiệp và phát triển nông thôn tỉnh Ninh Bình.
Các tâp thơ đã in: * Dấu chân trên đá, Nxb Hội Nhà văn, 2000 * Ngõ nhớ - Nxb Hội Nhà văn, 2002 * Viết tặng cho mình - Nxb Văn học, 2005 * Thơ Ninh Bình ngàn năm trên vách đá (sưu tầm tuyển chọn, biên soạn), Nxb Hội Nhà văn, 2010…
Giải thưởng văn học:
Giải thưởng VHNT Trương Hán Siêu của tỉnh Ninh Bình năm 1996 - 2001. Giải nhất cuộc thi thơ viết về đề tài Ngân hàng của ngành Ngân hàng tổ chức, năm 2000 - 2001; Giải C cuộc thi thơ về Môi trường do Tổ chức Năng suất xanh châu Á và Hội Bảo vệ môi trường và thiên nhiên Việt Nam đồng tổ chức năm 2003. Giải C cuộc thi thơ lục bát của tuần báo Văn nghệ, năm 2002; Giải A cuộc thi thơ viết về đề tài biên phòng của tạp chí Văn nghệ quân đội, 2003 - 2004. Giải khuyến khích cuộc thi thơ của báo Gia đình và Xã hội năm 2009.
Nhà thơ Trần Lâm Bình vừa gửi đến ĐTM chùm thơ, xin giới thiệu.
HOA LAU
Hoa lau
hoang dại đến khôn cùng
thổn thức sự cỗi cằn phất phơ trong gió
vượt lên phận cỏ
tự mình trắng phau
hoa lau
như chưa có loài hoa nào dại hoang đến thế
kiêu hãnh miền sỏi đá
bất cứ đâu
nơi chân trời, góc bể
tự bung mình cho sự sống mai sau...
hoa lau
trinh bạch và thôn dã
chẳng mong khắc tên mình
trên những hàng bia đá
chẳng đợi cắm trong lọ tứ quý rực rỡ sắc màu
hoa lau
kiêu hãnh miền đá sỏi
một chiều hoa lư
ầm ầm gió nổi
bỗng thành cờ hiệu
của vạn thắng vương đinh tiên hoàng đế
thuở chăn trâu !
hoa lau
ngàn năm
ngàn năm
tinh khiết một màu…
NGÓN TRỎ
Ngón trỏ, ngón cái
làm phím đàn thức
khúc tiêu tao, khúc rạng nụ cười
ngón trỏ, ngón cái, ngón giữa
làm ngọn bút thức
miệt mài ghi trí tuệ con người
trước kẻ thù
năm ngón tay đều thức
khi xiết cò mỗi ngón trỏ thôi
về với đời thường
chỉ đường, chỉ lối
chỉ đường, chỉ lối
vòng vo hoài...
mỏi lắm ngón trỏ ơi !
ĐÊM GENTING
Theo dòng "tour"
khép kín cuộc hành trình
tôi - người làm thơ đến từ việt nam
thăm cao nguyên genting(*)
bỗng chốc trở thành lãng tử (!)
du lịch cáp treo trong rừng nguyên sinh
sòng bạc genting
với những toà nhà chọc trời
ồn ào - lặng im
âm thầm - huyên náo
và bao số phận
khóc
cười !
để biết thôi mà
du khách thử chơi
dưới ánh đèn màu
đỏ
đen
thức mài đêm trắng...
và chợt nhận ra
khi bàn tay chạm túi hầu bao
trống rỗng…
canh bạc chưa tàn
đã thành kẻ trắng tay !
(*) khu du lịch sinh thái của malaysia
TRỞ LẠI VŨNG TÀU
Ngược dòng mặn chát thời gian
tôi về gọi tiếng sóng lan bãi bờ
vũng tàu như thực như mơ
bâng khâng viết vội vần thơ dâng người
biển giờ mặn khúc ầu ơi!
nhớ chăng ô cấp một thời xa xưa
đất nghèo xác tiếng gà trưa
mênh mông bãi vắng trắng mùa mưa bay
tôi về như tỉnh như say
mặn mòi nỗi nhớ những ngày vành đai
hầm sâu vườn cát má Hai
chở che tôi chẳng quản hoài hiểm nguy!
tôi về má đã ra đi
lặng nghe tiếng sóng rầm rì chân mây
nén nhang khuyết nửa vòng tay
rưng rưng ngọn gió vơi đầy tình xưa…
biển giờ tiếng sóng xanh mưa
dường như bóng má mới vừa đâu đây
vũng tàu giang rộng đôi tay
ôm tôi ôm cả tháng ngày gian lao!
VŨ NỮ THÁP CHÀM
Ngàn năm qua
em vẫn múa một mình
uyển chuyển dẻo dai
cả khi không một ai ngắm nhìn em
múa
em múa dưới mặt trời đỏ lửa
em múa dưới ánh trăng suông
em múa khi đất trời chìm vào màn
đêm
em múa trong chớp giật mưa dông
em múa
mọc hoàng hôn
tắt bình minh
qua năm, qua tháng…
và hôm nay anh đến
một người múa cho một người xem!
người chăm thổi hồn vào thịt da em
qua điệu cầu mưa
qua điệu gieo mùa
qua điệu mừng cơm mới…
khi em múa về tình yêu cảm gợi
anh dắt tay em ra khỏi tháp Chàm!