Trích : Chữ chạy, cỡ chữ=20

Nguyệt xuyên há dễ thâu lòng trúc / Nước chảy âu khôn xiết bóng non - NGUYỄN TRÃI

Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012

THƠ VŨ TỪ TRANG: TÍCH TẮC, VỀ LẠI PHỐ TRÀNG...







NT VŨ TỪ TRANG


 Nhà thơ Vũ Từ Trang quê Từ Sơn, Bắc Ninh. Hiện ở Hà Nội. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Đã xuất bản các tập thơ: Nắng lên cao (In chung), Thời trai trẻ, Ngược dốc... & Một số cuốn tiểu thuyết, khảo cứu...



TÍCH TẮC

   Tích tắc, tích tắc
đồng hồ nhắc
thời khắc qua.

Giữa chu kỳ tích tắc
là nắng mưa
là nóng là rét
là tuổi thơ tuổi già
là nụ hôn ấm và bàn tay chia xa
thời gian cứ lặng thầm tích tắc.

Quốc gia này dựng xây, lãnh thổ kia đập phá
chiến tranh tây bán cầu, hòa bình nam bán cầu
chỗ này mở liên hoan, chỗ kia cãi vã
những quả bom và xác người máu đổ
hoa cúc vàng hoang vắng nghĩa trang
bong bóng xà phòng trên tay mong manh.

 Chẳng sức mạnh nào  kìm hãm được
điệp khúc thô sơ tích tắc nhọc nhằn
những sợi tóc bạc trong ý nghĩ
cây cỏ thiên nhiên vất vả đơm mầm.








Ý nghĩ muôn đời “tình yêu bất tử có thể làm ra mọi thứ”
nhưng  sao làm ra được thời gian
làm sao đổi được chu kỳ tích tắc
trái tim run  nhip đập cũ mèm.


                          VỀ LẠI PHỐ TRÀNG

Đồng đất qua bao vụ cấy cày
cây vẫn xanh như ngày mẹ cha tôi ở đấy
nhà mới nhiều hơn, giọng nói khác hơn
nhưng kỷ niệm trong tôi không đổi khác.


Kim phút kim giờ  đứng yên. Chiếc đồng hồ đứt cót
tích tắc vẫn kêu xáo động trong tôi
bao nhớ thương không về được nữa
bóng mẹ cha thăm thẳm chân đồi.


Tuổi lên ba, hay là lên bốn ?
gót chân tung tăng mặc bom đạn nổ rền
cậu mợ tôi và dân làng che chở
trống ếch khua  vang một thưở phố Tràng.


Tôi không dám đụng vào chiếc đồng hồ đứt cót
không dám khỏa tay ao làng in bóng mây trôi
tôi sợ  bóng hình mẹ cha tôi tan biến
ngày chưa qua, đêm đã thẳm sao trời.
                                                          
                                          11-2008
  
TỰA

Buổi chiều
em ngồi tựa vào tôi
tôi tựa vào cây rừng
cây rừng tựa vào bóng râm.

Tôi muốn nói với em
một điều
mà lá cây run
                    nên thôi không nói.
 
Rồi tôi lại đi trên con đường dài
bằng sức lực em tựa vào tôi
và em lại trôi chấp chới phận đời
sau lưng chập chờn lá đợi.

  
TƠ TRỜI NĂM ẤY
 
Thế là người bỏ quê đi
để lại ngôi chùa trầm mặc.

Chùa vẫn nghiêng nghiêng tháp bút
tam bảo quan âm trầm tư
nghìn mắt nghìn tay bất lực.

 Bãi dâu đỏ ngầu  con sóng
đò nan sang sông một mình
giữa dòng, sao phân vân mãi ?
đò chìm trong tiếng chuông ngân.
 
Sư thầy đi đâu chẳng thấy
chỉ thấy cỏ rờn chân đê
tơ trời cùng tôi năm ấy
lơ ngơ quên cả lối về.











Ở CAO NGUYÊN ĐÁ 


Bàn chân trần đi trên đá sắc đau không ?
không dám hỏi
thịt da ai, cũng thịt da người
chân cứng đá mềm
                              chân mềm đá cứng
cao nguyên âm u đá cứa trăm năm.


Chân xéo đá đi tìm hạt thóc
hạt thóc mong manh nặng hơn hạt ngô
hạt ngô khe đá là hạt ngô lép
bàn chân người vốn ưa giày dép
giày dép nơi đây có đâu mà đi!

Mẹ già còng lưng gùi nước lên nương
mẹ lầm lũi đi, nghìn năm đá dựng
cháu bé lũn tũn học chữ đá dốc
đá sắc hơn dao, bàn chân giật thót
con chữ chênh vênh ùa mây cổ tích
gió đá hoang vu rút buốt ruột người.

 Giá đổi cho ta con đường cỏ mượt
bàn chân nứt nẻ quen gì dịu êm?
kiếp mẹ kiếp cha vật vã trên đá
đường đá chông chênh ta lại khát thèm.

                                           V.T.T


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét