"HÀ GIANG MẾN YÊU CỦA TÔI" - VII
THĂM PHỐ CỔ
ĐỒNG VĂN
HÀ GIANG
Tiến sĩ NGUYỄN VĂN HOA
1- Đặt vấn đề:
Đến Hà Giang, khách du
lịch thường háo hức đi thăm nhà Vua Mèo (H’ Mông) Vương Chí Thành , không thể
bỏ qua cột cờ địa đầu cao nhất Lũng Cú - Đồng Văn với 285 bậc, chợ Tình Mèo
Vạc, chùa cổ Sùng Khánh ở Vị Xuyên, Cổng Trời và trại hoa hồng ở Quản Bạ.
Dù lộn gan mật, xe phải qua đoạn Chín Khoanh
(9 đoạn gấp tay áo liên tục), xuyên những trập trùng núi đá để lên cao nguyên
trên 1025 mét, dù hiểm hóc vậy, nhưng dấu ấn sâu lắng về thăm Phố Cổ Thị trấn
Đồng Văn sẽ ám ảnh suốt cuộc đời những ai đã một lần lên đây!
Vây phố cổ này có gì khác phố cổ Hà Nội và
Phố cổ Hội An?
2- Phố Cổ Thị trấn Đồng Văn:
2.1 Khác với phố cổ Hà
Nội và Hội An :
So với phố cổ Hà Nội và
ngay cả với Hội An thì Phố cổ Thị trấn Đồng Văn (Hà Giang) trẻ trung hơn nhiều.
Phố cổ Hà Nội đã có nghìn năm tuổi, phố cổ Hội An cũng có vài trăm năm tuổi.
Còn tỉnh Hà Giang mới được thành lập từ
năm 1891, theo những cư dân cao tuổi nhất ở Khu phố cổ thị trấn Đồng Văn thì
phố cổ này có từ năm 1913 ( theo ông Nguyễn Gia Bình).
Về vị trí phố cổ Hà Nội nằm giữa thủ đô
trung tâm chính trị, văn hoá, kinh tế, giao thông... thuận tiện cho khách du
lịch . Nó gắn liền nào quốc lộ số 1 , nào quốc lộ số 5, nào sân bay quốc tế Nội
Bài.
Còn Hội An lại gần sông gần biển, cách
không xa Cù Lao Chàm , làng nghề làm gốm Thanh Hà, trên bến dưới thuyền. Lại có
Cầu Nhật Bản, lại có các Hội Quán của Tàu, đặc sắc nó ở gần di sản Mỹ Sơn và
sát liền Đà Nẵng. Hội An nằm giữa Hà Nội và Sài Gòn, nên khách du lịch Nam Bắc
và quốc tế đều có thể ghé thăm.
Còn phố cổ thị trấn Đồng Văn thì khác, chưa
tiện về giao thông. Độc đạo, chỉ có một
con đường bộ từ Thị xã Hà Giang đi lên. Con đưòng nhỏ bé, khi hai xe to muốn
tránh nhau phải rất khiêm tốn nín nhịn nhau! Giao thông khó khăn, nên phố cổ
Thị Trấn Đồng Văn Hà Giang còn ít du khách.
2.2 Mấy nét chấm phá về
phố cổ thị trấn Đồng Văn.
Tôi đã trực tiếp thăm
nhiều nhà và hầu chuyện cụ Phạm Văn Dục 80 tuổi ( số điện thoại 856405) nhà
ngay tại trung tâm phố cổ này. Theo cụ Dục thì nhà cổ có trên 70 nóc nhà,
khoảng 4-5 nhà sắp sập đổ. Cụ Dục đã 5 đời sinh sống ở khu phố cổ này. Năm 1918,
ông nội của cụ Dục là Phạm Văn Xe cùng vợ, rời quê Nam Trực Nam Định , “tha
phương cầu thực". Cụ Xe sinh ra cụ Phạm Văn Quý là bố đẻ của cụ Dục . Cụ
Quý lấy vợ người Hoa (cũng nghèo phải mót lúa của dân bản địa Đồng Văn để
sống). Cụ Dục sinh vào năm 1827. Vợ cụ Dục là Hoàng Thị Nữ người Thái gốc Lai Châu
theo Mẹ về buôn bán ở Yên Minh (Hà Giang). Cụ Dục và cụ Nữ có 2 trai 3 gái. Trong
đó có người con gái của cụ hiện làm dâu một gia đình người Thái. Cụ Nữ đã mất
cách đây 11 năm, cụ Dục đang ở với con cháu trong ngôi nhà cổ ở thị trấn này.
Khảo sát các nhà khác, cũng giúp tôi có
nhận xét: Mỗi gia đình ở Phố cổ này đều có sự giao thoa văn hoá của nhiều sắc
tộc.
Cụ Dục cho rằng qua kinh nghiệm sống của
gia đình mình thì: Người Kinh và người Thái cúng vào đúng ngày Mồng Một và Rằm,
còn người Hoa lại cúng vào mồng 2 và 16. Ngày Tết Nguyễn đán, người Kinh và
Thái cúng vào đúng Mồng Một Tết và Rằm tháng Giêng , nhưng người Hoa lại cúng
vào mồng 2 và 16 Tết. Ngay Rằm tháng Bảy người Kinh và Thái cúng đúng vào ngày
15 tháng Bảy, những người Hoa lại cúng vào 16 tháng 7. Hoặc người Kinh ở phố cổ
này vẫn kiêng mồng 5, 14 , 23, hoặc chớ đi ngày 7 chớ về ngày 3, nhưng người
Thái lại không kiêng gì cả.
TỪ TRÁI:
TÂN QUẢNG & TÔ HOÀN
TRÊN PHỐ CỔ ĐỒNG VĂN
Như vậy ngay tại phố cổ này các nhà dân
tộc học, sử học .... có thể trực tiếp khai thác được rất nhiều phong tục tập
quán của rất nhiều dân tộc anh em sống hoà thuận ở mảnh đất cùng chung một nền
văn hoá này (có người giải thích cho tôi nghĩa Đồng Văn là vậy?).
Thời tiết ở đây vào mùa hè thì hơn hẳn phố
cổ Hà Nội và Hội An. Đêm ngủ tôi vẫn phải đắp chăn. Giấc ngủ thật sâu, sáng dậy
nhờ không khí trong lành mà người sảng khoái vô cùng! Về kết cấu những ngôi nhà
Phố cổ thị trấn Đồng Văn, thường phát triển theo kiểu chữ Tam (ba ngôi nhà nối
tiếp nhau, lối đi từ ba ngôi nhà được che bằng mái che tránh mưa nắng khi đi từ
nhà nọ sang nhà kia. Nhà nhà khách ,nhà thứ hai là nhà ở (có gác hai sàn bằng
gỗ), nhà thứ ba là bếp (cũng có gác bếp để nhiều dụng cụ và lương thực) và sát
núi là hệ thống nhà nhỏ độc lập làm chuống trâu, chuồng lợn, chuồng gà và nhà
Vệ sinh…
Hầu chuyện cụ Nguyễn Gia Bình (gốc Ninh
Bình), lên đây sống 5 đời rồi, nhà cụ mua 500 đồng bạc Đông Dương từ bố ông Vua
Mèo Vương Chí Thành. Vồn ngôi nhà cổ này là nơi ở của phu phen làm chợ Đồng
Văn. Xây chợ xong vì lâu đài gia đình Vua Mèo ở Sà Phìn, bất tiện nên bán lại
cho mọi người.
Theo cụ Nguyễn Gia Bình thì tường nhà được
trình bằng đất, đường phên và có những đoạn trúc tre nằm ngang khi trình tường.
Tôi trực tiếp đo thì thắy tường dày 3 gang (60 cm) và cao chừng 6 mét (cao như
ngôi nhà hai tầng có làm gác hai). Cụ Nguyễn Gia Bình đã cho đi khảo sát chi
tiết ngôi nhà.
Những chiếc cột gỗ (đo đựoc 3 gang chu vi),
cao 5-6 mét còn rất cứng cáp, không mối mọt.
Sàn gác 2 bằng gỗ nghiến từ năm 1913 vẫn
còn tốt.
Những nét cổ của ngôi nhà lộ rõ ở các khía
cạnh: cột, sàn, sà/ xà nhà đều bằng gỗ, tường đất, và lợp ngói âm dương bản địa
(cách lợp cứ một hàng ngửa một hàng úp lại). Chủ nhà nói vì ở hướng Nam, nên
mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ. Năm 1993, sợ ngôi nhà sập đổ, nên đã tu sửa lại.
Chố tường đất đổ đã đựoc thay bằng gạch xi măng sỏi đá. Tôi nhìn thấy vật liệu
này vững chắc hơn đoạn tường đất, tường đất do mưa nắng dễ bị nứt. Mái ngói cổ
bị vỡ dột nát, nên gia chủ Nguyên Gia Bình đã phải bù 500 viên ngói (âm dượng)
mới vào mái nhà cổ này (gíá một viên ngói là 1 nghìn đồng vào năm 1993). Trên
gác hai có bàn thờ tổ tiên. Cách thờ cúng của gia đình cụ Nguyễn Gia Bình vẫn
như người Kinh. Tôi có thấy những lon bia cắm hương để ở các vị trí ngoài cạnh
cửa sổ hoặc các nơi ngoài nhà. Cụ Nguyễn Gia Bình giải thích, theo tín ngưỡng
dân gian ở đây là cúng những cô hồn vật vờ, để nó không quấy nhiễu gia chủ.
Xiết bao nét cổ đẹp vẫn âm thầm bảo lưu
nơi phố cổ này!
3- Kết Luận :
Phố cổ Thị trấn Đồng Văn
(trước là chợ xưa, với những cột đá 1 mét x 0,6 mét cao 3-4 mét ), là dấu tích
văn hoá cần được các cấp quan tâm quy hoạch bảo tồn chi tiết. Nếu không sớm
định hướng thì chỉ vài năm nữa dấu vết phố cổ sẽ bị xoá sạch.
Nhiều nhà đình bây giờ đã
mở cửa hàng cửa hiệu/ hoặc cho người buôn bán gửi hàng hoá làm kho, thật rất đa
dạng lôm nhôm trước ngay ngôi nhà cổ của mình. Dù lợi thế so sánh so với phố cổ
Hà Nội và Hội An là thời tiết tuyệt vời trên cao nguyên 1025 mét, vẫn cần có sự
nghiên cứu công phu tỷ mỷ gìn giữ những nét đẹp đa sắc tộc ngay nơi phố cổ này
cho muôn đời sau.
MỘT CẢNH CỦA PHỐ CỔ ĐỒNG VĂN
Tuy đã muộn qúa rồi, theo như cụ Phạm Văn
Dục (80 tuổi 5 đời, sống ở phố cổ này) thì vẫn chưa thấy có động thái thật tích
cực của cơ quan hữu quan ví dụ như cơ quan xúc tiến du lịch văn hoá Hà Giang
hoặc Tổng cục du lịch Việt nam!
Hãy nhanh lên! Dân phố cổ đang chờ đợi như
mong Mẹ về chợ!
TS N.V.H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét