NHÀ VĂN NGUYỄN TRẦN BÉ
"HÀ GIANG MẾN YÊU CỦA TÔI" - V
NGUYỄN TRẦN BÉ
Sinh năm 1960. Quê gốc Ninh Bình. Định cư tại Thành phố Hà Giang. Hội viên: Hội VHNT các DTTS Việt Nam, Hội VHNT Hà Giang - Phó Chủ tịch Hội VHNT Hà Giang. Đã xuất bản 7 tập truyện ký: Những đứa con của rừng, Đêm Phò Lá, Cõi nhân dị biệt... Nguyễn Trần Bé có sáng tác thơ. ĐTM giới thiệu một chùm thơ của anh:
ĐỎNG ĐẢNH
NÚI ĐÔI
Người ta e
ấp đậy che
Núi Đôi(*)
đỏng đảnh đem khoe ngực trần!
Đôi gò
bồng đảo khoả thân
mặc bao
cơn gió ái ân, ỡm ờ…
Sinh ra ở
chốn mộng mơ
hoá thân
trần tục, lẳng lơ thói đời!
Tiên Cô về với cõi người
cũng thành
đỏng đảnh trước lời thị phi!
Căng tròn,
ngồn ngộn làm chi
để cho
nhức mắt kẻ đi, người về?
Phàm trần
lắm chuyện cười chê
Thị Mầu
hoá đá tìm về Tam Sơn!
-
(*) Còn gọi là Núi Cô Tiên, có dáng
hình bầu ngực trinh nữ, ở thị trấn Tam Sơn, huyện Quản Bạ, tỉnh Hà Giang.
MỘT NGÀY
Em yêu anh lở núi
Anh yêu em đổ rừng
Tình ta như chớp lửa
Giữa mịt mùng cao nguyên.
Trời thấy tình yêu đẹp
Đất thấy tơ duyên hồng
Se sợi lanh, sợi chỉ
Dệt nên áo, nên khăn.
Nhưng Trời cao, Đất rộng
Không thấu hết lòng người
Duyên tình ta bị rẽ
Như sợi lanh đứt rời!
Em làm dâu bản khác
Anh làm rể nhà người
Cũng thành chồng, thành vợ
Giống như đũa có đôi!
Đũa bằng sao vẫn lệch
ái ân sao hững hờ?
Bởi tình yêu chẳng có
Đêm - em van với Trời
Ngày - anh kêu cùng Đất
Cho đôi mình được gặp
Để tâm sự, giãi bày.
Trời thương - cho rét muộn
Đất thương - dựng một ngày
Để tình nhân trắc trở
Sống thật rồi chia tay.
Một năm có một ngày
Một ngày yêu nghiêng ngả
Yêu cho đến tận cùng
Nhưng mà không hoá đá!
-------
(*) ở Mèo Vạc (Hà Giang) có Chợ tình Khau Vai một năm
chỉ họp một lần vào ngày 27 tháng 3 âm lịch, để cho những đôi tình nhân yêu
nhau nhưng không lấy được nhau, đến đây gặp gỡ, giãi bày để thoả lòng mong nhớ…
Và hôm sau ai lại về nhà nấy.
HOA GẠO VÀ EM
Bao
giờ đom đóm bay ra
Hoa gạo
rụng xuống thì tra hạt vừng.
(Ca dao)
(Ca dao)
I
Biết em
thích chơi hoa gạo
chăn trâu
anh nhặt đem về
vô tư em
cười nắc nẻ:
"Hoa rụng
mà vẫn đẹp ghê!”
II
Sợ người
bạn gái lại chê
anh trèo
lên cây gai góc
hái những
bông hoa đỏ nhất
vụng về
mang đến tặng em
(Tưởng
rằng sẽ được em khen
nào ngờ
thấy em đỏ mặt)!
III
Đón em về
trong tháng Ba
đường làng
đầy hoa gạo nở
em như một
nàng công chúa
bước trên
thảm lụa mùa Xuân
VI
Dắt nhau
ra phố làm ăn
dòng đời
cứ trôi vùn vụt
anh quên màu hoa đỏ rực
V
Ngồi nhìn
bức tranh treo tường
em buồn
nhớ về một thuở
mộng mơ
màu hoa gạo đỏ
đêm quê
đom đóm lập loè!...
VI
Tỉnh giấc
sau một cơn mê
em ghé tai
chồng thủ thỉ:
“Đang là
tháng Ba, anh nhỉ
ngày mai
chúng mình về quê!”
Tháng 3
– Mùa hoa gạo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét