(Rút
trong tập Phận đèn, NXB Hội Văn học, 2011)
Trái lỡ
thì
Vô tình ngày tháng qua đi
Giàn bầu một trái lỡ thì để quên
Có người đánh tiếng hỏi xin
Về làm chiếc nậm giữ men rượu nồng
Rượu
bách xà
Câu thơ tâm đắc về rừng
Bỗng dưng vô nghĩa, bỗng dưng nhạt
nhòa
Cụng nhau ly rượu bách xà
Lùa bầy rắn độc bò qua miệng mình.
Dải đê
làng
Cong cong một dải đê làng
Một hương sen thoảng một nàng mắt nâu
Có người mải nghĩ đâu đâu
Dắt trâu đôi lúc để trâu dắt mình.
Nhớ Nha
Trang
Nếu không chiều biển lang thang
Thì đâu biết sóng Nha Trang là gì
Áo dài tha thướt dáng đi
Em thì ngược gió, tôi thì ngược em.
Viết
trong lòng bàn tay
Suốt đời vất vả sẻ chia
Dẫu là cái chết chẳng lìa được nhau
Chỉ vì mía ngọt cầm dao
Vô ý tay nọ chém vào tay kia.
Trăng
ngã ba
Tần ngần lạc giữa ngã ba
Đêm mộng ảo chỉ trăng và gió thôi
Lan man cỏ dại không lời
Cứ xanh suốt nẻo tình tôi đến giờ.
Đa
Oằn mình trong chiếc chậu con
Cây đa lụ khụ mỏi mòn nawgs sương
Sao không che mát bên đường
Một đời trốn bóng về nương nơi này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét