TIẾC CHO MIỀN YÊU XANH BIẾC
THƠ THỦY HƯỚNG DƯƠNG
LỜI BÌNH: NGUYỄN ANH TUẤN
TIẾC
Thức dậy thấy tên anh
Giận mình sao ngốc nghếch
Để miền yêu xanh biếc
Vừa vụt qua mất rồi.
(Sợ buồn khẽ rụng
Thủy Hướng Dương, Nxb CAND, 2012)
LỜI BÌNH:
... "Miền yêu xanh biếc - Biểu tượng chứa đựng vẻ đẹp của sự sống và tuổi trẻ, sự đắm say, lòng ngưỡng vọng cao cả, và tôi tin rằng tất cả chúng ta, ai cũng đã từng có hoặc đang có một Miền yêu xanh biếc như thế!"...
... "Trên con đường đi tìm, hoặc tìm lại Miền yêu xanh biếc đó, dù có đớn đau, tuyệt vọng thì người thơ vẫn không thể nản chí, bỏ cuộc:
Ta vẫn đi... , đi hết con đường
Nhưng bây giờ sẽ đi bằng đôi chân rớm máu
(Trò chuyện với con đường/ Sợ buồn khẽ rụng)
Vâng, cũng chỉ với đôi chân rớm máu đó để nối lại liên lạc với thiên nhiên và con người bị gián đoạn- chứ không phải những đôi hài vạn dặm tưởng tượng mới có thể đưa chúng ta tới những Miền yêu xanh biếc hằng mong mỏi...".
Cuối xuân 2012
Trích bài viết của Đạo diễn Nguyễn Anh Tuấn
----------
* Xem thêm về SỢ BUỒN KHẼ RỤNG 18/ 3/ 2012 trong ĐỀN THƠ MỚI
----------
* Xem thêm về SỢ BUỒN KHẼ RỤNG 18/ 3/ 2012 trong ĐỀN THƠ MỚI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét