Nhà văn trẻ
MAI PHƯƠNG
Tên thật: Nguyễn Thị Mai Phương
Sinh: 1977. Quê quán: Liên Chung, Tân Yên,
Bắc Giang. Nơi công tác: Hội Văn học - Nghệ thuật Bắc Giang.
Giải thưởng:
Giải Nhất truyện ngắn viết cho thiếu nhi -
Hội VHNT Bắc Giang 2001. Giải Trẻ - Uỷ ban Toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT
Việt Nam 2008
Đã xuất bản: * Mùa chim ngói bay về,
Tập truyện thiếu nhi, NXB Kim Đồng 2003 * Ở bên kia cơn mưa, Tập
truyện ngắn, NXB Lao Động 2008 * Về miền ký ức, Tập tản văn, NXB Lao Động - 2011 * Người
đoán giấc mơ - Tập truyện ngắn, NXB Hội Nhà văn, Quý I - 2012.
|
NGƯỜI ĐOÁN GIẤC MƠ
Truyện ngắn của Mai Phương
Tôi nảy ra ý định viết về những mối linh cảm kỳ lạ của chính mình khi mà nhân
vật của tôi gào vào tai mỗi lúc tôi lơ mơ ngủ: “ điếc à, không thấy gì à? Cứ
nằm im thế thôi à? Viết đi chứ? Tôi không muốn chết.”
Ý
là nhân vật của tôi không muốn chết sau mỗi giấc mơ. Thế giới rồi sẽ lại trôi
vụt đi, đâu còn ai nhớ được những gì ảo mộng sau một đêm dài. Có người cũng
nói, cuộc đời chẳng khác giấc chiêm bao là mấy. Và tôi cũng từng ngồi thẫn thờ
mỗi khi giấc mơ tan mất. Sợ mình rồi cũng tan vụt đi vào hư vô huyễn hoặc.
Lần nào nhân vật của tôi cũng ném lại cái nhìn đầy xót xa, nuối tiếc. Đôi mắt
ấy ghim vào trái tim tôi nhiều thổn thức, âu lo cùng những cảm giác phấp phỏng
chờ đợi một điều gì đó không đến từ thế giới thực. Nhưng rõ ràng, có lúc nó
mang đến nhiều hạnh phúc. Hạnh phúc tròn đầy trải kín một giấc mơ.
Tôi đã bắt đầu cầm bút vào một đêm thật cô đơn, cái cảm giác cô đơn y như thời
con gái người ta bị thất tình. Có khi còn hơn thế nữa.
Tôi đặt cho nàng một cái tên. Nàng là N. Viết như vậy có nghĩa rằng nàng
là nước, một ngọn nước ngầm âm ỉ chảy, sẵn sàng đổ ập xuống, dìm chết kẻ nào
không có giấc mơ. Nàng đi lang thang trong từng ngôi nhà, từng có ý định quấy
rối tôi khi đêm đêm, tôi bật máy tính lên và gõ những dòng đầu tiên vê nàng...
Nàng sinh ra từ một làng quê nghèo xa lắc lơ, nơi có những con đường sỏi cơm
bốc khói trong nắng hè, hay những cánh đồng nứt chân chim hoang hoải suốt mùa
đông mọc toàn rau khúc. Nàng được học hành tử tế và sống bằng một nghề liên
quan chữ nghĩa. Kỳ lạ rằng, nàng không khi nào nói với tôi cụ thể về công việc
ngoại trừ những liên tưởng như lát cắt mỏng về một sự lưu giữ những hiện vật
quý giá. Liệu nàng có giữ nổi mình không? Tôi không chắc, vì có lúc nàng đã tan
đi, khuôn mặt con người dường như không còn đường nét. “ Mà làm người làm gì
cho khổ, hãy là hòn đá mà xem, trường tồn vĩnh viễn” – có lúc hình như nàng bảo
thế.
Tôi tin khi ấy nàng
lầm lẫn thôi. Lắm khi sự lầm lẫn lại cho người ta một số phận khác đấy
chứ. Nếu tôi không là người nhạy cảm chắc hẳn tôi không thể gặp nàng, gắn bó và
ràng buộc với nàng như mối tình giữa những người đồng tính thế này.
Hầu như đêm nào N cũng xuất hiện. Mỗi giấc mơ là một câu chuyện bí ẩn đến khó
hiểu, lắm khi không thể giải mã trước khi tôi gặp “Bạch tuộc Paul”. Tôi bắt
chước nàng mà gọi ông lão như thế sau khi cả thế giới loài người ca ngợi con
bạch tuộc Paul đoán trúng tỉ số nhiều trận đấu bóng đá trong kỳ World cup.
Ông lão cười hiền, không nói không rằng, sau một
hồi ngắm nghía tôi ông mới bảo: “mơ gì kể xem có linh ứng điều gì không”. Nàng
chỉ đợi có thế, làm ra vẻ linh nghiệm, trút vào lòng tôi đủ thứ cảm xúc. Chỉ
cần tôi nói ra, người ta sẽ rất sợ, rất ám ảnh. Có những lần nó đúng đến nỗi
những tưởng đã xem một thước phim trước đó rồi. Tôi lấy hết can đảm bảo, em mơ
thấy con hổ to đòi ăn thịt mình thầy ạ. “Thật à”. “ Thật chứ ạ”. “ Ờ...e hèm”.
Ông lão dặng hắng một hồi rồi bảo, có thể lắm, sẽ gặp được một nhân vật cỡ bự
mà cũng có thể bị một kẻ nhớn nào đấy ăn thịt, he he he...Ông chuyên gia có cái
cười mỉa mai như thế, điều đó hàm chứa nhiều ý nghĩa mà mãi khi thân thiết ông
hơn tôi mới biết.
Lần đầu tiên gặp ông là trên lớp học. Vị giáo sư đạo mạo giảng bài lúc lúc lại
bị đám sinh viên quây lấy hỏi đủ thứ. Lớp tại chức tan thì thầy được vô số sinh
viên chăm sóc. Kẻ mời cơm, người chiêu đãi cà phê. Thấy chúng nó nói, có đứa
học sinh mất nết còn “thân mật” với thầy để xin điểm cao nữa kia. Giữa lúc nhốn
nháo có con bé mướt mải mồ hôi chạy đến bảo, thầy ơi, xin thầy cho em qua không
phải thi lại, em phải đi làm kiếm sống, không thể ngồi nghe thầy giảng được ,
như thế mất việc ngay, về em sẽ đọc tài liệu. Ông trừng mắt : “học thì ấm vào
thân, cô học vì cái gì?”. “ Dạ, em học để được đi làm tiếp, không bị đuổi việc
ạ”. “ Ờ, đơn giản nhỉ, tên gì? Quê ở đâu?”. Sau một hồi dồn hỏi, ông từ chối
mọi lời mời của đám đông, lặng lẽ về phòng...
Mãi sau này tôi mới hay, tội của tôi là đã toàng toạc đâm cái gai bồ kết nhọn
vào tim ông. Ông cứ tưởng lâu nay, lời nào mà giáo sư, tiến sĩ nói chẳng hay,
mỗi tiếng thốt ra trên bục giảng là sinh viên nghe nuốt lấy, ghi chép, thi cử
rồi cất đi làm bửu bối. Người ta dành tặng ông những lời hoa mỹ, tôn ông
lên vị trí ngất ngưởng. Đâu ngờ, ở cái chốn quê nghèo khó tả này, có người nói
thẳng với là đi học vì miếng cơm manh áo. Xót quá, đau quá. Ông bảo, tim ông đã
đau thắt và muốn quẳng vào mặt tôi cái giẻ lau. Nhưng sau mấy lần chứng kiến
tôi hì hụi chép lấy chép để những gì mình không thể nghe từ vở của người khác
thì ông cho qua. Rồi ông cũng hiểu ra, phía sau mỗi kẻ ngồi học là cơm áo, là
biết bao ngổn ngang...
Thật run rủi khi ông lão đã không ghét mà hay hỏi thăm tôi. Giữa những lần thăm
hay gọi điện, N xuất hiện, ngự trị suốt những giấc mơ, kể về ông lão kỳ quặc.
Dần dần, hoá ra tôi trở thành bạn vong niên của ông lúc nào không hay và
biết được ông có một biệt tài kỳ lạ là đoán được ý nghĩa của những giấc mơ.
Nhờ sự tiên đoán ấy mà tôi cũng tránh được nhiều nguy hiểm, hay biết mà
đón đợi những niềm vui. Cuộc sống trở nên thật có ý nghĩa, khi mà sau mỗi giấc
mơ lại có nguồn năng lượng mới đựoc tái sinh. Cũng chính Bạch tuộc Paul đã vẽ
được chân dung N hoàn hảo nhất, cất giữ nó, khi nào tôi thật buồn, thật lẻ loi
thì nàng đến.
Sau đêm mơ con hổ ăn thịt mình tôi nhớ quay quắt chị Thanh đen ở xóm
chài ven sông gần nhà bà nội. Chị ngồi khóc ơ hờ bên bụi ruối xanh đen, đôi mắt
như kẻ mất hồn. Một vạt áo rách xéo. Cái quần ướt sũng, bê bết bùn, và dính cả
máu tươi. Tôi chết đứng khi thấy vết tay cào mới nguyên trên vú chị. Vết xước
như của con ma cà rồng trong phim hoạt hình. Chị ôm tôi khóc rú lên, nước
mắt thấm đẫm vai áo. Cổ họng chị cứ kêu khục khục không thành tiếng. Ngay bên
gốc ruối vẫn còn nguyên đấy bãi đất nhàu nát cỏ và bùn. Một cái lốt đi của
chiếc xe máy phượt lên phía đê vắng vẻ. Tôi bàng hoàng định tra xét xem kẻ nào
cướp đời con gái của chị thì chị đưa tay bịt miệng tôi lại, ra hiệu để tôi dìu
chị về.
Đêm ấy, mẹ con chị ngồi khóc mà không ngủ. Những tưởng nước mắt làm trôi đi căn
nhà xiêu vẹo của bà mẹ goá nuôi con. “ Mình thân cô thế cô con ạ...”, bà mẹ nói
trong tiếng rít gió xót xa. Tôi chỉ muốn chị Thanh kể mặt rành tên thằng cha
đểu giả nào để tôi về bảo người nhà mang cái cuốc đến cuốc vào mặt nó, nhưng
chị không nói. Chị đi thay giặt, nín khóc và chìa cho tôi xem tờ quyết định đi
làm việc...
Tôi nghẹn lòng, thảo nào nửa tháng nay mẹ con chị dắt díu nhau xuống tỉnh, lặn
lội đi xin việc khi chị học xong trung cấp kế toán đã mấy năm. chẳng nơi nào
cần chị. Chỗ phải có điều này điều nọ thì chị chịu. Mãi mới có ông là người
quen cũ của bố chị ngày xưa hứa là sẽ giúp vô tư không mất gì, ngoại trừ đôi
mắt ông ta cứ chòng chọc nhìn vào ngực chị. Chắc hẳn chị Thanh đã dồng ý cho
ông ta đưa mình về quê bằng xe máy khi lúc sáng mẹ đưa chị ra đi ô tô xuống
tỉnh nhận quyết định đi làm.
Đêm trong căn nhà chị ngột ngạt. Nỗi đau không giấu mặt đi đâu được cứ thổn
thức mãi. Cả gió qua nhà cũng run rẩy. Rồi mai kia lòng chị Thanh bao giờ yên.
Ấy vậy mà, bây giờ, dường như chị Thanh đã quên hết chuyện đau đớn ấy, ăn diện
ngất trời, đi làm, lấy chồng và sinh con. Có lần tôi gặp chị ngang đường, tỏ ý
quan tâm thì chị bảo, cái gì đáng quên phải quên, xã hội nó làm cho mình thành
như thế, có cưỡng lại cũng chẳng được, rồi còn mày nữa, bố mẹ nghèo sao che đỡ
cho mày suốt cuộc đời đựoc. Tôi ỉu xìu. Có thể chị Thanh nói đúng mất rồi. Nếu
thế thì tôi đúng là một kẻ điên khùng, ngu ngốc. Thảo nào, ngoài Bạch tuộc
Paul, tôi chỉ có nàng để sẻ chia.
Chắc vì điều đó đã khiến nàng chọn tôi. Đêm nào tôi cũng phải vật lộn với nàng
là mơ thế này, đừng mơ thế kia. Nàng khóc và bảo, “đừng thế, giấc mơ cũng có số
phận”. Và tôi đã mủi lòng. Tôi chính là sợi dây cho nàng và Bạch tuộc Paul nghĩ
về nhau, y hệt cách người ta yêu nhau và trao gửi. Dù rằng yêu quý nhau là một
việc khó khăn nhưng tốt đẹp.
Tôi đã cẩn trọng ghi lại điều đó, ghi cả giấc mơ hằng đêm xuất hiện dưới sự chỉ
huy của nàng. Ghi để chuyển lại cho Bạch tuộc Paul vào bất kể khi nào có thể.
Giấc mơ thứ nhất. Ngày sinh con, nàng đã để tôi đi vào quá nhiều linh cảm cuộc
đời này. Nàng đã thấy người mềm nhũn ra rồi biến thành một làn khói mỏng bay
lên, chui qua cửa sổ thoát ra ngoài. Nàng được người ta mời ngồi trên chiếc
thuyền độc mộc, người lái thuyền quay lưng lại tịnh không nói một lời. Mặt nước
hồ xanh dương và lặng phắc, mái chèo khua không hề gây tiếng động. cả những
hàng liễu ven bờ cũng thế, im lìm rủ bóng đến đáng sợ.
Nàng được đến một khu nghĩa địa đào bới dang dở, được người ta chỉ vào cái hố
to mà rằng “ chỗ của mày đấy”. Mùi xú uế xộc lên, nàng nghĩ có thể mình sẽ chết
nếu không thoát ra. Nàng thò tay vào túi quần tìm tiền nhằm đút lót cho bà lão
rách rưới ngồi canh lối ra vào. May quá, còn 3 ngàn đồng nhàu nát. Khi bà
cụ đưa tay vuốt phẳng tiền thì nàng co chân chạy qua cánh đồng toàn …phân
là phân.
Nàng không dám ngoảnh lại. trên đường đi, nàng gặp ông nội và thím. Ông nội mất
cách nay đã hai mươi năm, ông đuổi theo nói hớt hải “ con về ngay đi”.
Thím thì đi làm thuê cho một lò gạch và cũng đuổi nàng về. Trước khi nàng đi,
thím kéo tay và dặn “ về bảo chú mày sao cứ thắp hương hoa quả mãi, không có
cơm có thịt gì ư, thím đói lắm…” thím nàg cũng đã mất 10 năm nay vì đột tử rồi.
Khi nàng băng qua thế giới linh hồn thì cũng là lúc tôi tỉnh dậy. Hai bầu vú
căng tức như bị sưng, bụng nhâm nhẩm đau. Lạ chưa, túi quần có mấy đồng tiền
hoen ố y hệt như trong giấc mơ. Gần trưa, đuă em ho ở quêmướt mải đến chơi và
mời về ăn giỗ thím. Nó xì xào kể về việc hay mơ thấy mẹ nó tóc rất dài, ngồi ở
đầu giường nó hàng đêm, ngắm nó ngủ và lặng lẽ khóc. Vừa mới đêm trước mẹ nó về
báo mộng là “ gặp chị mày đi lang thang như con điên dưới âm phủ, hay đã bị
thằng nào lừa rồi, mà mẹ dặn chị mày mấy điều, nó có bảo lại gì bố con mày
không”. “ Thế mẹ em dặn gì cho chị?”- đứa em hỏi dồn dập. Tôi ngớ ra, hỏi nàng
ấy chứ. Tôi chỉ là cái thân xác hiện hữu để nàng trú ngụ mỗi đêm mà thôi.
Nhưng không, bà thím ấy là thím tôi rõ ràng đúng không, ông nội là của tôi đúng
không? Ô hay…Thế là tôi trút hết giấc mơ
cho con em,nó ồ, à, mắt tròn mắt dẹt một lúc thì khóc, bảo: “em đi gọi hồn cho
mẹ em mấy lần không được, thầy cứ bảo nặng lắm, hồn không lên. May quá, chị mơ
thế em về bảo bố em, đúng là thế đấy, bố em chẳng thắp hương đồ mặn bao giờ.
Ông bảo chết là hết chị ạ”.
Liệu chết có phải là hết không? Tôi không dám chắc khi nàng cứ ngồi hàng giờ
trong kho lưư trữ hồ sơ của một bảo tàng để lau chùi, xếp đặt đủ thứ hiện vật,
đủ thứ giấy tờ. Có lý lịch của một anh hùng đã chết ngót trăm năm, mà vẫn đấy,
khuôn mặt, quê quán, anh em, gốc gác rành rành. Ngày nào ông ta cũng tồn tại
trong phạm vi căn phòng này. Nhờ công việc gìn giữ quá khứ mà nàng truyền
cho tôi sự trân trọng quý mến chính cuộc sống này. Mọi vật hữu linh – tôi nhủ
thế và thấy cái gì cũng đẹp. Có khi thấy một con đường đầy hoa dại là đẹp
khi bụng đói meo, hay bờ sông quê là đẹp trong nắng chiều...Đầu óc đôi lúc cũng
không chạm mặt đất.
Tôi nhớ Bạch tuộc Paul đã bảo, lúc nào cũng đi trên mặt đất, nhìn thâú mọi ngóc
ngách xấu xa sẽ lại thấy đời nhạt nhẽo, tầm thường.
Một người như ông, cả đời ao ước sẽ nghiên cứu một công trình vĩ đại nào đấy
rồi cũng lại thành ra ông giáo đi giảng kiếm sống. Mọi ý tưởng trở thành khó
thực hiện, nhiều sóng gió, khổ đau ập lên sự ngay thẳng, không biết luồn cúi
của ông. Từ bấy ông không muốn nói nhiều. Chỉ lỡ miệng cái thôi thì nguy hại.
Ông chẳng bảo, ông đã gặp nhiều người thành đạt làm to rồi, họ có được phẩm
chất tuyệt vời là nhẫn nhịn, suốt ngày ngồi lì trong phàng làm việc, ru ngủ, vỗ
về những gì mình có, Hay chí ít cũng phải biết tạo dư luận mà giữ chỗ cho chắc.
Nghe thế, đúng là Paul có vẻ lẩm cẩm thật.
Tôi nhận ra nàng dù rất yêu quý
tôi cũng không thể thay thế vai trò của một người đàn ông để âu yếm, vỗ về tôi
mỗi khi tôi cần được. Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ lấy chồng, nhưng mấy đêm
nay tôi bỗng muốn dứt bỏ quá khứ, muốn mình có một đứa con, chí ít cũng để tôi
có dip nói cho nó biết cách lưu giữ một người bạn tin cậy bên mình như cách tôi
giữ nàng chẳng hạn. Tôi tin nàng không phản bội mình. Nhưng nếu yêu một
người đàn ông là phải ôm hôn, chung sống, phải gắn bó thân xác ...thì tôi lại
sợ. Cái sợ y như của buổi chiều rét căm căm trong ký ức mà nàng đã rưng rưng
kể.
Giấc mơ thứ hai.
Nàng mồ côi cha từ nhỏ, ngày ngày đi theo lũ trẻ con tròn xóm Trại đi mò cua
bắt ốc. Mẹ cũng ngồi khóc được mấy mùa có cơn mưa bong bóng phập phồng thì đi
bước nữa. Dượng xét nét cái con bé đen đúa là nàng. Mẹ bảo, cứ ở với ông nộimẹ
sẽ gửi tiền về nuôi. Nàng học lớp 7 thì ông mất, Mẹ dù đã lâu không về thăm,
không chu cấp gì nhưng cuối cùng cũng về kéo nàng đi lên thành thị vì sợ nàng
thất học. Dượng làm công chức nên đi suốt, đến bữa tối mới về lừ lừ nhìn nàng
từ đầu đến chân rồi giục: ăn đi, liệu mà học. Nàng sợ lắm, những lúc ấy nàng thèm
ngửi thấy cái mùi cha vô cùng. Nàng đã từng ngồi lên lưng cha hát nghêu ngao
bậy bạ, tóc cha có mùi lá bạch đàn cháy...
Mẹ đẻ thêm thằng em và đi chợ suốt ngày, nàng thay mẹ làm mọi việc trong nhà,
đến khuya mới ngồi vào bàn học. Tối ấy rét buốt, dượng đi đâu về mà mùi
rượu sặc sụa, nàng ra mở cổng, dượng đã quàng tay ôm riết và dí nàng vào xó
cổng. Chao ôi, đầu óc quay cuồng, nàng thấy khinh bỉ dượng. Mùi rượu xộc vào
mặt nàng, cái đầu ông nghoẹo ra, rớt cả cục nước dãi vào cổ nàng. Choáng váng,
nàng chỉ kịp nghĩ mình phải thoát ra ngay tình cảnh này, tay nàng sờ thấy cái
bơm xe đạp hồi chiều nàng giấu ở đấy để mai cho bạn mượn, nàng lấy hết sức thục
vào mạng sườn dượng. ông ta lăn ra đất, miệng phun xèo xèo rồi lịm đi.
Mẹ về thấy chồng ngủ trên nền đất ngay ngoài cổng thì quất cho nàng mấy roi “
mày không cả biết bảo bố lên giường ngủ à”. Mẹ nhầm, ông ta chưa bao giờ là bố
cả. Nàng định kể cho mẹ chuyện vừa xảy ra, nhưng thôi, nàng sợ mẹ buồn, mà mẹ
sẽ không tin. Sáng hôm sau, dượng bảo với mẹ là nàng hư lắm, ăn cắp vặt, tốt
nhất là gửi về quê. Thế là nàng lại khăn gói về bà nội học năm cuối cùng của
cấp 3.
Cả một đêm dài bà nội ngồi thở sườn sượt , vuốt ve mái tóc của nàng. Bà
nhìn thấy rõ những nõn nà của tuổi dậy thì trong dáng dấp cháu mình và cả những
hoảng hốt đầu đời chưa kịp nguội tắt trên khuôn mặt.
Khi thi đỗ và đi học trung cấp
lưu trữ , bà đã mang ra đưa cho nàng một cây bút tuyệt đẹp mà cha
gửi lại. Chính nàng đã tặng lại cho tôi cây bút đó vào một ngày giông bão đầy
trời, khi tôi ngủ vùi sau những nỗi buồn không tên vụn vặt xâm chiếm trái
tim.
Hai giấc
mơ làm Bạch tuộc Paul ngồi buồn rũ ra. Ông ôm lấy tôi mà vỗ về như vỗ về đứa
con gái bé bỏng. Nàng đâu rồi nhỉ, khuôn mặt nàng đã tan trong ánh sáng. Hơi
nước ẩm ướt làm mắt Paul và mắt tôi nhoè đi. Cuộc sống thật kỳ lạ, những giấc
mơ tồn tại trong từng khoảnh khắc của tôi. Nàng thoắt ẩn thoắt hiện trong những
nỗi đau và niềm hạnh phúc thật sự con người.
Chính cây bút đã vớt tôi từ cái ao đầy tự ti , mặc cảm và buồn rầu để đi làm,
đi học tiếp đại học. Cây bút giúp tôi và nàng trở thành bạn thân, giúp tôi và
Bạch tuộc Paul trở thành tri kỷ ...Hơn ba mươi tuổi, tôi cũng tự biết là cần
phải lấy chồng, hay là yêu một ai đấy với một tình yêu chân thật để còn đi xa
hơn. Nàng bảo, hình như nàng yêu ông lão điên khùng mất rồi. Ngày nào ông
ấy cũng đoán ra nàng thế này hay thế kia. Nàng là ngọn nước xối thẳng hay ngọn
lửa âm ỉ cháy thì ông lão cũng đoán trúng phóc rằng, là lửa thì may mắn, là
nước thì khỏe mạnh, là bùn đen, ngõ tối thì nguy hiểm...
Nhưng khi tôi hỏi Bạch tuộc rằng, nếu nàng nghĩ ông là người không đáng
tin thì sẽ tin ai để sống tiếp. Ông lão bỗng im bặt. Tôi hỏi ông rằng, tôi mơ
thấy mình bế một đứa trẻ kháu khỉnh, hôn hít nó, rồi hôn cả người đàn ông bên
mình, tóc anh ấy toàn mùi dầu ô liu. Nhưng tôi không kể cho ông chi tiết khuôn
mặt anh giống hệt Paul. Ông lão không nói gì, hai mắt như khói chiều.
Tôi bảo, nàng sẽ rời bỏ tôi để đi sống trọn vẹn với chồng con, nhưng nàng rất
kỳ quặc cho rằng, dù có sống với chồng rất hạnh phúc thì đôi lúc, vẫn muốn có
con với một người mà mình ngưỡng mộ. Tôi hỏi ông, thế là rồ dại hay ngu ngốc để
tôi biết mà tránh ra, để tôi cũng không một mình nữa. Ông không trả lời được.
Đúng quá, sao mà ông trả lời được, ông phải bảo vệ luân lý ngàn đời nay của đời
sống con người chứ, làm sao một người đàn bà có chồng đang sống hạnh phúc lại
có thể ao ước có con với người khác được . Thế không phải là hư hỏng sao. Chỉ
có điều, ít người thừa nhận rằng, đôi khi mình cũng hư hỏng trong ý nghĩ. Paul
im lặng như thú nhận sự thất bại không thể lý giải. Paul có đoán gì lúc này
cũng không linh nghiệm nữa.
Tôi thì biết chắc, ở lan can căn phòng Paul ở, có một chậu hoa loa kèn nở sau mưa. Có thể ông sẽ lại quen một phụ nữ khác. Cuộc viếng thăm đầu tiên của cô ấy vào lúc mưa tạnh, hoa nở. Mọi chuyện sẽ lại khiến ông có một công việc thú vị là đoán giấc mơ.
Nhưng chắc chắn, sẽ không có cô gái nào có số phận giống nhân vật của tôi. Và
đêm đến, khi người đoán giấc mơ lột bỏ mọi vai diễn trong đời thì chắc chắn,
nhân vật của tôi và đứa bé ao ước ấy sẽ được ngủ ngon lành trong trái tim ông.
Chỉ thật buồn một điều, từ ngày tôi quyết đinh sẽ sống không quá khứ, không suy
tư day dứt gì về bất cứ số phận nào quanh mình, tôi sẽ vô tư như cây cỏ, sống
như tồn tại, lúc nào cũng vui, dù lòng có chảy nước mắt, tôi không hờn giận hay
đau khổ gì hết ...thì nàng cũng vĩnh viễn ra đi không trở lại. Giấc mơ cũng ra
đi mất rồi, không hề xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Mỗi đêm, khi là chính mình, nhắm đôi mắt khô khốc không ngủ được tôi cay đắng
nhận ra rằng, con người ta đau đớn và vô vị nhất là không có giấc mơ. Tôi bàng
hoàng hoảng sợ nếu Bạch tuộc Paul không sống trong lòng mình
Khi không có giấc mơ thì người đoán giấc mơ biết làm gì?.
M P
M P