Một cảnh Vancouver
(Vancouver Canađa)ĐỖ QUYÊN
Nhà thơ Đỗ Quyên đang sống và viết tại Vancouver Canađa - người tâm huyết cùng 369 tác giả Việt Nam với 869 tác phẩm trường ca và thơ dài - vừa xuất bản tại Hà Nội tập trường ca LÒNG HẢI LÝ (gồm 4 trường ca: Lòng hải lý, Đống chữ, Buồn muộn cùng thế kỷ, Bài thơ không thuộc về ai), chừng 300 trang. Bút pháp mới lạ. Tác giả có lời mời các bạn hữu, các nhà thơ, bạn yêu thơ đến dự buổi ra mắt từ 15 g đến 18g 30 ngày 15 - 7 - 2011, tại nhà hàng Goldmalt, 9 Hoàng Cầu, Đống Đa, Hà Nội. Nhà văn VÕ THỊ XUÂN HÀ và Công ty Sách HÀ THẾ tổ chức...
Về trường ca của Đỗ Quyên, nhà văn Nguyễn Đức Tùng viết: " Đỗ Quyên viết về cuộc sống hàng ngày, tình yêu nam nữ, tình yêu đối với chữ nghĩa, sự hy sinh của người phụ nữ, viết về thời gian, về chính thế hệ của anh, lưu đày viễn xứ. Anh suy nghĩ rất sâu và cẩn trọng về các vấn đề nội tại của thơ ca như thơ viết về thơ, một vấn đề lớn mà ít người chú ý hoặc viết được".
ĐTM giới thiệu một chương trong Trường ca LÒNG HẢI LÝ.
Trường ca
LÒNG HẢI LÝ
CHƯƠNG BA
Những khi đảo nắng đảo mưađảo muốn cựa mìnhlay khách trọ
Em khuấtTa điBỏ lạinhững nệm giườngnhững bông hoa không thể nào nở đượcnhững cái hôn cụt đuôivà tách café cả cha lẫn mẹ mồ côi
Em có thể đợimiễn đừng níu gọiĐảo nắng đảo mưaNhững buổi mình hái lá lội rừngrồi sẽ thành chuyện xưaRừng khóc trước khi chúng sinh tận sốLá salal *từng giọt lá salalTay em bứt lòng anh hứng buộcĐoạn đời chúng mình lăn theo những vành tang
Quán trọ xây bằng nước khóc của rừngRừng thuê mình rải lên nhân loại mộBao nhiêu người chết cho chúng ta đủ sống?“Giọt salal này là tiền điện!” – Em bảo“Giọt salal sau quà sinh nhật cho con”“Giọt cuối cùng em giữ lại in thơ”Đâyđảo nắng đảo mưaEm quay đikhông cần ngoái lạiLông ngỗng chuyện chúng mìnhkhông mắt emRừng có mắt của rừngtừng giọt salal lágiọt salalXanh suốt một màu không hếtđường bay ngút trờilà cánh rừng thông biết khóc cho người
Rừng biết người tội lỗiChuông nhà thờ không khỏa lấp cửa tùRừng thở dài dưới ánh hoa pháo nổTráng ca vẫy gọi hận thù
Đảo trong khuôn viên rừng biểnkhoan dung mà tiên lượng sự tìnhHai ta nay hết tình với đảohết hợp đồng với những giọt rừng
Em buồn nghĩ về đảo vắngAi người kế mình bạt mưa vượt nắngGốc cây già sáu người ômMắt mở trừng từng vết chém
Anh thông điệp lên trời xabằng cái nhìn bất tửGiữa chặng dừng ga nhỏđể rừng khóc tiếp về ta
Em chẳng quên chùm hoa trắngnhờ nhờ suốt gốc cây dàiBứt cánh hoa anh đặt bàn tayVết hoa theo em từ đấy
Anh làm mưa làm nắng chặng còn lạithay đảo mưa nắng chúng mìnhEm dễ gặpnhững-người-đàn-bà-ấyHọ là emkhi em nghĩ về anhMỗi người đàn bà có một nắng mưa riêng có một đảo riêng trong họ
Anh tiếp tục dựng những quán trọChỉ tội cho tách café sớm muộn mồ côiThương những loài hoa phải nụ suốt đờiAnh sẽ tiếp tục
Em đâu thểmở cửa vào như nhữnglần gió mưa góc hiên nhàĐảo chờ động đất như anh chờ cửa mởtừ emngón tay
Anh sẽ sớm quên mùi lưng gái trẻnhởn nhơ để mặc nắng lùaQuên người đảo hiền hiền hay hátkhúc ca làm nguội bước hành nhân
Em nếu nhớ điều gìthì nhớkhuyên lên trời nụ hôn vàngNơi dặm dài anh ngưng nghỉhóa hiện mặt trời
Anh biết chúng mình có vậyra đi mà giữ lạiđiều gầy dựng từ giọt rừng thắm lávốc cát, cụm sò, con sóng, đụn cây
Em bảo:Người đi biển không làm thơAnh bảo:Người làm thơ đi biển.
Không phải đọc một lần mà có thể hiểu được!
Trả lờiXóaPhải thích đọc và phải biết cách đọc thì mới cảm thụ được tác phẩm trich trên đây.
Trả lờiXóaLNg.BXL.