Trích : Chữ chạy, cỡ chữ=20

Nguyệt xuyên há dễ thâu lòng trúc / Nước chảy âu khôn xiết bóng non - NGUYỄN TRÃI

Thứ Tư, 29 tháng 6, 2011

* ĐỖ QUYÊN - CA NA ĐA ra mắt Trường ca LÒNG HẢI LÝ



            
                                                                                 
                                                            Một cảnh Vancouver  



ĐỖ QUYÊN
          (Vancouver Canađa)

    Nhà thơ Đỗ Quyên đang sống và viết tại Vancouver Canađa - người tâm huyết cùng 369 tác giả Việt Nam với 869 tác phẩm trường ca và thơ dài - vừa xuất bản tại Hà Nội tập trường ca LÒNG HẢI LÝ (gồm 4 trường ca: Lòng hải lý, Đống chữ, Buồn muộn cùng thế kỷ, Bài thơ không thuộc về ai), chừng 300 trang. Bút pháp mới lạ. Tác giả có lời mời các bạn hữu, các nhà thơ, bạn yêu thơ đến dự buổi ra mắt từ 15 g đến 18g 30 ngày 15  - 7 - 2011, tại nhà hàng Goldmalt, 9 Hoàng Cầu, Đống Đa, Hà Nội. Nhà văn VÕ THỊ XUÂN HÀ và Công ty Sách HÀ THẾ tổ chức...
   Về trường ca của Đỗ Quyên, nhà văn Nguyễn Đức Tùng viết: " Đỗ Quyên viết về cuộc sống hàng ngày, tình yêu nam nữ, tình yêu đối với chữ nghĩa, sự hy sinh của người phụ nữ, viết về thời gian, về chính thế hệ của anh, lưu đày viễn xứ. Anh suy nghĩ rất sâu và cẩn trọng về các vấn đề nội tại của thơ ca như thơ viết về thơ, một vấn đề lớn mà ít người chú ý hoặc viết được".

ĐTM giới thiệu một chương trong Trường ca LÒNG HẢI LÝ.


                          LÒNG HẢI LÝ
                                                            Trường ca 


CHƯƠNG BA




Những khi đảo nắng đảo mưa
đảo muốn cựa mình
                                lay khách trọ

Em khuất
Ta đi
Bỏ lại
          những nệm giường
          những bông hoa không thể nào nở được
          những cái hôn cụt đuôi
          và tách café cả cha lẫn mẹ mồ côi

Em có thể đợi
                      miễn đừng níu gọi
Đảo nắng đảo mưa
Những buổi mình hái lá lội rừng
                                      rồi sẽ thành chuyện xưa
Rừng khóc trước khi chúng sinh tận số
Lá salal
               từng giọt lá salal
Tay em bứt lòng anh hứng buộc
Đoạn đời chúng mình lăn theo những vành tang

Quán trọ xây bằng nước khóc của rừng
Rừng thuê mình rải lên nhân loại mộ
Bao nhiêu người chết cho chúng ta đủ sống?
           “Giọt salal này là tiền điện!” – Em bảo                                         
           “Giọt salal sau quà sinh nhật cho con”
           “Giọt cuối cùng em giữ lại in thơ”
Đây
      đảo nắng đảo mưa
Em quay đi
                 không cần ngoái lại
Lông ngỗng chuyện chúng mình
                                                   không mắt em
Rừng có mắt của rừng
                                    từng giọt salal lá
                                                                  giọt salal
Xanh suốt một màu không hết
đường bay ngút trời
là cánh rừng thông biết khóc cho người            

Rừng biết người tội lỗi
Chuông nhà thờ không khỏa lấp cửa tù
Rừng thở dài dưới ánh hoa pháo nổ
Tráng ca vẫy gọi hận thù

Đảo trong khuôn viên rừng biển
khoan dung mà tiên lượng sự tình
Hai ta nay hết tình với đảo
hết hợp đồng với những giọt rừng

Em buồn nghĩ về đảo vắng
Ai người kế mình bạt mưa vượt nắng
Gốc cây già sáu người ôm
Mắt mở trừng từng vết chém

Anh thông điệp lên trời xa
bằng cái nhìn bất tử
Giữa chặng dừng ga nhỏ
để rừng khóc tiếp về ta

Em chẳng quên chùm hoa trắng
nhờ nhờ suốt gốc cây dài
Bứt cánh hoa anh đặt bàn tay
Vết hoa theo em từ đấy

Anh làm mưa làm nắng chặng còn lại
thay đảo mưa nắng chúng mình
Em dễ gặp
                 những-người-đàn-bà-ấy
Họ là em
              khi em nghĩ về anh
Mỗi người đàn bà có một nắng mưa riêng có một đảo riêng trong họ

Anh tiếp tục dựng những quán trọ
Chỉ tội cho tách café sớm muộn mồ côi
Thương những loài hoa phải nụ suốt đời
Anh sẽ tiếp tục

Em đâu thể
                  mở cửa vào như những
lần gió mưa góc hiên nhà
Đảo chờ động đất như anh chờ cửa mở
từ em
         ngón tay

Anh sẽ sớm quên mùi lưng gái trẻ
nhởn nhơ để mặc nắng lùa
Quên người đảo hiền hiền hay hát
khúc ca làm nguội bước hành nhân

Em nếu nhớ điều gì
                                thì nhớ
khuyên lên trời nụ hôn vàng
Nơi dặm dài anh ngưng nghỉ
hóa hiện mặt trời

Anh biết chúng mình có vậy
ra đi mà giữ lại
điều gầy dựng từ giọt rừng thắm lá
vốc cát, cụm sò, con sóng, đụn cây

Em bảo:
             Người đi biển không làm thơ
Anh bảo:
             Người làm thơ đi biển.





* Một loại cây ở đảo Vancouver được dùng làm vòng hoa tang

2 nhận xét:

  1. Không phải đọc một lần mà có thể hiểu được!

    Trả lờiXóa
  2. Phải thích đọc và phải biết cách đọc thì mới cảm thụ được tác phẩm trich trên đây.

    LNg.BXL.

    Trả lờiXóa