CẢNH HỒ BA BỂ - BẮC KẠN  
NT DƯƠNG KHÂU LUÔNG
DƯƠNG KHÂU LUÔNG
Dân tộc : Tày. Sinh năm 1964. Quê: Bản Hon,xã Bành Trạch, huyện Ba Bể, tỉnh Bắc Kạn. Trú quán : Phố huyện Ba Bể, tỉnh Bắc Kạn. Nơi làm việc : Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Bắc Kạn. Hiện là Chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Bác Kạn. Hội viên:  Hội Nhà văn Việt Nam, Hội Nhà báo Việt Nam, Hội VHNT các DTTS Việt Nam, Hội VHNT tỉnh Bắc Kạn. 
          Tác phẩm đã xuất bản:
* Gọi bò về chuồng (tập thơ thiếu nhi)- NXB Hội Nhà văn-2003 * Dám kha cần ngám điếp ( tập thơ tiếng Tày)-NXB Văn hóa Dân tộc-2005 * Bản mùa cốm (tập thơ thiếu nhi)-NXB Hội Nhà văn-2005 * Bắt cá ở sông quê (tập thơ)-NXB Hội Nhà văn-2006 * Co nghịu hưa cần (tập thơ song ngữ  thiếu nhi Tày -Việt ) - NXB Văn hóa Dân tộc-2008
         Giải thưởng văn học:
* Giải Nhì thơ- Báo Thiếu niên Tiền phong-2001 * Giải B (không có giải A)- Hội VHNT các DTTS Việt Nam, Tập thơ thiếu nhi Gọi bò về chuồng-2003 * Giải C-Hội VHNT các DTTS Việt Nam cho tập thơ tiếng Tày Dám kha cần ngám điếp-2006 * Giải B (không có giải A)- Hội VHNT các DTTS Việt Nam, tập thơ Bắt cá ở sông quê-2006 * Giải Khuyến khích- Hội VHNT các DTTS Việt Nam, tập thơ Song ngữ thiếu nhi Tày- Việt-2008. 
                                                                           
    CỦA  PANG (*)
                            Năm nay tôi cưới vợ
                            Anh đem đến gạo ngon,rượu quý
                            Mừng tôi cưới vợ đẹp hiền xinh
                            Đến khi anh làm được nhà to
                            Tôi lại đem mừng gấp đôi
                            Một nửa trả khi tôi cưới vợ
                            Còn nửa kia tôi gửi
                            Để phòng tôi cần tới nay mai
                             Người Tày có tục pang
                             Đã bao đời truyền lại
                             Để mỗi nhà không lo
                             Khi gặp những việc to,việc khó
                             Vì đã có người giúp gánh chung vai
                            Của Pang 
                            Không phải là xin
                            Không phải là cho
                            Mà người có lòng khác tự đem đến giúp 
                            Để người gặp lúc khốn khó vượt qua.
(*)Một tục lệ đẹp của người Tày: Khi thấy người khác gặp khó khăn thì 
tự nguyện giúp đỡ bằng vật chất.
LỬA ẤM BẢN HON
            Tôi sinh ra bên bếp lửa nhà sàn
            Tiếng khóc đầu tiên tôi cất lên bên bếp lửa
             Bên bếp lửa 
             Mẹ cắt rốn cho tôi 
             Nồi nước tắm lá thơm lửa đun ấm cho tôi
             Xoong bột đầu tiên lửa đun chín cho tôi
             Tôi tập lẫy,tập bò,tập đi bên bếp lửa...
             Lớn lên đi chín phương, mười ngả
             Vẫn nhớ về lửa ấm Bản Hon
             Tháng ngày xa lửa cháy trong tim./.
      TIẾNG QUAY SA 
CỦA MẸ
CỦA MẸ
            Rò rè...
            Tiếng ống tre xoay
            Rõ tiếng quay sa của mẹ
            Tiếng kéo chỉ của mẹ
            Nghe ấm như hơi thở
            Nghe như tiếng con tim
            Đêm nay con ngủ ở nhà mình
            Căn nhà sàn chính tay cha dựng
            Đắp chăn bông thổ cẩm
          Quay bên nào cũng ấm
          Thở bên nào cũng thơm
          Bừng tỉnh con đang giữa phố phường
          Quay bốn mặt
          Thừa âm thanh 
          Ồn ã
          Nhưng thiếu tiếng quay sa của mẹ
          Tiếng kéo chỉ của mẹ
          Đâu rồi tiếng ống tre xoay?
               CON ĐƯỜNG NỐI BẢN 
Ở thành phố 
Đường cái thật rộng
Nhưng có đèn đỏ
Con người mới dừng lại tránh nhau
Có kẻ còn vượt lên, bất chấp
Con đường nối bản thì bé
Nhưng gặp nhau ai cũng nhường lối đi
Người bản người phố nào có khác gì
Vẫn băn khoăn trước những điều nghịch lí
Chẳng biết nên buồn hay vui?
NGƯỜI MIỀN NÚI
Mỗi lần tôi ra thành phố
Được bạn thân đến đón vào nhà
Còn người lạ cứ đi trên phố
Phố nhiều nhà nhưng lặng lẽ bước qua
Chẳng như ở quê tôi trên miền núi
Chưa một lần biết gọi tên nhau là gì
Nhưng gặp nhau là thành bạn quý
Vì thế người miền núi ra thành phố
Giữa biển người vẫn thấy cô đơn./.
                             TÌNH ANH EM
                    Con đường không có người đi 
                    Thành con đường hoang
                    Ngôi nhà không có người ở
                    Thành ngôi nhà hoang
                    Mảnh vườn không có người trồng hái
                    Thành mảnh vườn hoang
                    Tình anh em không đi lại
                    Như con đường hoang
                    Như ngôi nhà hoang
                    Như mảnh vườn hoang
                    Rậm cỏ.
                CÁI  BỜ RUỘNG
               Nhà anh và nhà tôi
               Chung nhau cái bờ ruộng
               Bên anh cuốc
               Bên tôi cuốc
               Con bờ bé dần đi
               Đến một ngày không còn chỗ 
               Để đặt bàn chân bước
               Nhà anh và nhà tôi
               Chung nhau cái bờ ruộng
               Bên anh đắp
               Bên tôi đắp
               Con bờ rộng đẹp ra
               Thuận bàn chân khi đi thăm lúa 
              Thế giới cùng hội nhập WTO
              Tôi và anh cùng đắp cho cái bờ ruộng đẹp to
               Để bản ta dễ bước 
               Lối đi chăm cho lúa tốt được mùa./.



 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét