Trích : Chữ chạy, cỡ chữ=20

Nguyệt xuyên há dễ thâu lòng trúc / Nước chảy âu khôn xiết bóng non - NGUYỄN TRÃI

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

GIỚI THIỆU TẬP SÁCH TÂY YÊN TỬ- THƠ NÔNG THỊ HƯNG


CHI HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CÁC DÂN TỘC THIỂU SỐ BẮC GIANG
THUỘC HỘI VHNT CÁC DTTS VN, ĐANG IN TẬP SÁCH "TÂY YÊN TỬ" 
ĐTM SẼ GIỚI THIỆU CÁC TÁC GIẢ TRONG ĐÓ, 
ĐẦU TIÊN LÀ NÔNG THỊ HƯNG - NỮ TÁC GIẢ DUY NHẤT CỦA CHI HỘI.


                                                      CHÂN DUNG NÔNG THỊ HƯNG
                                  KÝ HOẠ của QUANG ĐẠI 


            NT NÔNG THỊ HƯNG


Sinh ngày 23/9/1970. Nguyên quán: Đồng Tiến- Yên Thế- Bắc Giang. Dân tộc: Tày
Nghề nghiệp: Làm ruộng. Nơi thường trú: Bản La Xa- Đồng Vương- Yên Thế- Bắc Giang. Ngày kết nạp vào hội VHNT các dân tộc thiểu số Việt nam: 1/12/2010
Chuyên ngành : thơ. Tặng thưởng tạp chí Sông Thương 2005- 2009. Là cộng tác viên thường xuyên của báo Văn nghệ công an, Văn hóa các dân tộc thiểu số, Tạp chí Sông Thương.


Nhân bản

Người ta nhân bản ra người
Tôi nhân bản tôi thành nhiều mảnh
Người ta vui
Tôi buồn
Nỗi buồn xâu thành chuỗi
Nước mắt giấc mơ ám ảnh
Trẻ con chưa biết hết tên làng đã biết cầm súng
Chúng bắn không tiếng kêu
Chúng bắn không nhà cháy
Chúng bắn
Những khẩu súng lập lòe xanh đỏ
Mắt những con dã thú
Chiến tranh…
Chợt rùng mình trái tim tôi cất lời nhân bản

Những người già
đi qua chiến tranh

Về Hà Nội không tiền mua sách
Ra chợ Thành Công đọc trong mắt người già
Người ta bảo sách nhiều nhưng còn hiếm
Người xưa thường neo giữ trong tôi

Những người già đi bộ dọc hành lang
Vít ngọn nắng
               nâng bước chân chậm rãi
Họ đọc gì, họ xem gì
Buổi sáng
Mà nhìn ai ánh mắt cũng đa mang?

Những người già tôi đã gặp rồi quen
Họ thân mật như vốn từng thân mật
Lời nói ngọt như trăng rằm, cổ tích
Giữa đời thường cuộc sống đua chen
Ở đấy tôi nhận ra những người già đi qua chiến tranh
Họ sống…




                                                                            



Lá cờ và người cha

Hôm nay họ trao cho tôi một lá cờ
giữa thanh thiên bạch nhật
Cha tôi kể:
Thời đen tối người cũng được trao một lá cờ
nhưng là trong bí mật
Cha vác cờ biền biệt xa quê
Tuổi thanh xuân gửi vào cây súng
Hòa bình.
Cha trở về với bàn tay chai sần vết đạn
đắp đất dựng nhà dưới chân núi La Xa
Lời cha tôi sớm sớm, chiều chiều
như tiếng chiêng vọng vào vách núi
Lấp lánh huân chương
Cha tôi dặn :
Nếu ai trao cho con một lá cờ
Con hãy làm theo cách của con

Người đàn bà xóm núi

Mở mắt ra mắt lại va vào núi
Con đường vòng đôi chân bước ngả nghiêng
Không cần hóa trang
Không cần tô điểm
Những khuôn mặt
Ngày ngày lầm lũi
Em đi
Những ngọn núi cao leo đến mỏi gối
Chạm tới trời trông thấy cả bản xa
Đi qua nắng, đi qua mưa
Em nhìn thấy bản em rõ nhất.

Tuổi bốn mươi...

Đời buồn vịn câu thơ mà đứng
Ngã ba nào sóng vỗ tim em
Quay trở lại một thời con gái
Bốn mươi tròn lừng lững trăng thâu

Chiếc cầu nào hai nhịp nối song đôi
Sao đời em lại vận vào câu hát
Bên này bồi ắt bên kia phải lở
Cho lòng mình cuộn sóng những âu lo

Dù biết rằng đời còn khúc nông sâu
Giấc mơ thường nói lên điều bí mật
Tuổi bốn mươi như vầng trăng che khuất
Vẫn nghiêng về nơi ấy mỗi ban mai.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét