Tên thật :Chu Bá Phiếm . Sinh : 1949 . Quê quán: Bắc Giang
Hiện sống tại: TP, Bắc Giang .Vào hội VHNT các DTTS VIỆT NAM : 2009.
TÁC PHẨM:
- Hát dưới vòm dã hương (Thơ- nxb Văn hóa dân tộc - 2005)
- Người đi câu cá đồng(Thơ – nxb Hội nhà văn 2007)
- Uống rượu ở Lân Pùn(Thơ – nxb Văn hóa dân tộc 2008)
- Tiếng chim khảm khắc (Thơ- nxb Văn hóa dân tộc 2009)
- Hoa mận trắng (Thơ- nxb Văn hóa dân tộc 2010)
GIẢI THƯỞNG:
- Giải khuyến khích cuộc thi thơ Hội VHNT tỉnh Hà Bắc
- Giải B cuộc thi thơ báo Văn nghệ -2007
TRÊN VAI RỪNG
Mẹ đứng trên vai rừng
Núi phơi tấm lưng trần tơi tả
Ngày trước cha ngả cây lim đóng đồ
Bây giờ lũ con đào nốt củ
Lũ cháu đi vơ củi cành...
Mẹ hay nhắc câu:
Đừng tham một bát bỏ một xanh
Tham mớ bỏ rành
Tham con cầy mẹ, bỏ đàn con
Mải tìm mồi bỏ quên đôi cánh...
Mẹ đứng trên vai rừng
Nhìn về thôn bản lổ đổ màu son
Rừng lim đã hết
Rừng dẻ không còn
Áo chàm đi theo ông bà tiên tổ...
Mẹ đứng trên vai rừng
Cứ nghĩ mình đã sai phải sửa
Phải đi gọi màu xanh
Phải đi gieo
những rừng keo tai tượng
Gieo cây lát cây lim...
Bắt cái rừng vui cùng ta sớm hôm
Ta ăn củ sắn bát cơm
Không nỡ bỏ cái rừng nhịn đói
Mẹ đứng trên vai rừng
Cái miệng có bao lời muốn nói...
6-2009
Chợ xuân măng đắng
Đất trời thầm tưới vào nhau
Đông qua xuân đến, cành chau ngọc ngà
Trúc xinh qua đận xác xơ
Đêm qua măng đắng đội mưa nhô mầm
Chân em lội suối trắng ngần
Chợ xuân mấy dãy măng trần từng xâu
Mẹ tôi lâu lắm vắng đâu?
Hôm nay xuống chợ, qua cầu ăn măng
Thì đây sả củ, đinh lăng
Lá chanh thái nhỏ, tương gừng An Châu
Mâm sàng đầu chụm bên đầu
Thoả thuê vị đắng, nêm câu chuyện làng
Hồn quê một chút cũ càng
Mẹ tôi như thể gái làng chợ xưa
Bấy lâu lọ mọ lên chùa
Sớm nay dáng mẹ bất ngờ trổ măng...
Sơn Động 1/2011
Qua đèo hạ Mi*
Hạ Mi đèo vắt vào mây
Tôi lên tới đỉnh chạm tay vào trời
Phập phồng tim núi bồi hồi
Bao con mắt lá rừng cười như hoa
Hạ Mi đèo ngả vào ta
Vòng tay gấp khỉu, chim ca nghẹn lời
Lên đèo tựa như chuyện đời
Mấy cua xe yếu mình trôi ngược mình
Giã từ chóp đỉnh trời xanh
Xuôi đèo vẫn sợ mất phanh bất ngờ
Hú hồn! Tay khép đường cua
Gặp xe ngược dốc ùa qua thình lình!
Sau lưng một phía Quảng Ninh
Sườn bên đã đất quê mình Bắc Giang
Qua đèo giữa tiết xuân sang
Long Sơn bản núi nắng vàng hoa lau...
1/2011
* Đèo cao là danh giới giữa tỉnh Quảng Ninh và Bắc Giang.
Không biết tự bao giờ
Không biết tự bao giờ
Cây lim già đổ xuống
Cây kháo già chết khô
Nhà em đã đeo gông trên cổ
Phải mang cái tiếng ma gà!
Làng bản thương nhưng vẫn xa
Anh yêu em mà không dám đến
Trăng rằm không treo vườn em
Chỉ trăng khuyết về bên bậc cửa
Tóc em thơm như chùm hoa quế
Bây giờ sợi héo, sợi buồn...
Vẫn có ai ác bụng ác mồm
Kể con ma gà nhà em dữ lắm...
Anh từ bản làng xa
Lòng có tốt như cây lim, cây kháo
Có làm được cột nhà tình yêu ?
Để em sắm giường mua chiếu
Sắm cái vò to đựng rượu
Đón trăng rằm về ở chung...
1/2008
Lão Xình phố
Tôi cứ nghĩ lão
Như một loài cây chưa có tên
Lá xanh quanh năm
Lá gói chả xiên thơm như lá chanh
Lá ủ với cánh hồi thảo quả
Thành men rượu lá
Lão kể chuyện
Mọi người cười vãi nước mắt
Còn mình tỉnh bơ
Lão như ngọn su su
Lơ ngơ vừa ngọt vừa lành
Lão đi phố một mình
Như lá rụng gió bay
Nếm thử có vị cay cay
Nhớ thuở cơ hàn bùn đất
Cây lão có đường có mật
Lão ở với thằng con trai
Của nả dư dật
Đôi khi lão vẫn vác thuổng
Đi bắt chuột đồng
Về nướng xâu chả xiên uống rượu
Rủ bạn già nghêu ngao...
12/ 2008
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét