Trích : Chữ chạy, cỡ chữ=20

Nguyệt xuyên há dễ thâu lòng trúc / Nước chảy âu khôn xiết bóng non - NGUYỄN TRÃI

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

THƠ HOÀNG KIM DUNG - XỨ LẠNG


NT HOÀNG KIM DUNG

HOÀNG KIM DUNG

Bút danh: Khuê Văn. Nơi sinh: Bản Khoai, Yên Khoái, Lộc Bình, Lạng Sơn. Dân tộc: Tày. Nhiều năm dạy học, làm Hiệu trưởng, Trưởng phòng Văn hoá TT - TT huyện, Phó Trưởng Ban Tuyên giáo huyện Lộc Bình.
   Hội viên Hội VHNT Lạng Sơn. Hội viên Hội VHNT các DTTS Việt Nam.
  Tác phẩm chính, đã xuất bản các tập thơ: Bỡ ngỡ- 2005, Chốn xưa- Nxb Hội  Nhà văn – 2006, Khúc giao mùa, Nxb HNV - 2008. Có thơ trong nhiều tuyển thơ trong tỉnh và quốc gia. Được một số giải thưởng về Thơ trong các cuộc thi trong và ngoài tỉnh.
Thơ Hoàng Kim Dung giống như con người chị: Dịu dàng, mẫn cảm, giàu lòng yêu thương, gây xúc động sâu sắc người đọc. Mảng thơ tình của chị nhiều bài có sức lay gọi sâu xa…”(Chu Ngọc Phan)
  ĐTM giới thiệu một chùm thơ của chị & Lời bình bài thơ Dịu dàng của Đỗ Thu Huyền.  
 
DỊU DÀNG 


Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thôi
Là cơn mưa bất chợt
Ào xuống rồi tạnh ngay
Đánh thức niềm mơ ước

Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thôi
Mưa không hề báo trước
Bất ngờ, ướt cỏ cây
Như một chiều xa lắc!

Dịu dàng, dịu dàng ơi
Một nét cười diệu vợi
Một thoáng nhìn xa xôi
Ký ức còn vương mãi

Dẫu chỉ là phút chốc
Vẫn còn hoài... bâng khuâng!

 LỜI BÌNH CỦA ĐỖ THU HUYỀN
(Viện Văn học, 20 Lý Thái Tổ, Hoàn Kiếm, Hà Nội)

   Mỗi bài thơ của Hoàng Kim Dung là một kỷ niệm, chị ghi lại những khoảnh khắc, tâm trạng mình bằng những nét vẽ dịu dàng, mộc mạc, nữ tính. Cái riêng của thơ chị là cái say say của hạnh phúc tròn đầy, như chạm tới, như cầm nắm được; vừa như gắn bó với thực tại nhưng vẫn phảng phất nét mơ hồ, xa xăm. Dịu dàng của chị mang đến cái ý vị dễ thương, nhẹ nhàng, kín đáo:
- Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thôi
Là cơn mưa bất chợt
- Dịu dàng, dịu dàng ơi
Một nét cười diệu vợi
   Từ ngữ biểu đạt cảm xúc rất quen thuộc mà lại mang đến nét mới lạ, đó là ở nhịp điệu. Câu thơ như có nhạc du dương- một âm trầm mơ màng. Mưa đến đánh thức niềm mơ ước trong chị, đánh thức "nét cười diệu vợi" ngày xưa vào " một chiều xa lắc". Hình như không chỉ là cơn mưa bất chợt, nó còn là một thoáng xao lòng của tâm hồn con người:
Một thoáng nhìn xa xôi
Ký ức còn vương mãi
   Để đến nỗi, dẫu chỉ là cơn mưa bất chợt nhưng đã đem đến một "tình yêu bất ngờ" đầy thi vị. Nét cười dịu dàng mơ hồ, niềm mơ ước ngày xưa xa lăng lắc nằm ở góc khuất của tâm hồn, và được đánh thức bằng một cơn mưa không hề báo trước. Ẩn sau câu chữ là cái mỉm cười kín đáo, cái suy tư mênh mang của con người. Cơn mưa ào xuống rồi tạnh ngay nhưng cái xao lòng, rung động kia chưa tạnh hẳn, vẫn da diết mãi.   Giữa những xô bồ của cuộc sống, đôi khi chỉ cần những phút " nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thôi", "dịu dàng, dịu dàng ơi" là khiến ta tìm thấy chính mình của một thời lãng mạn khi xưa, và nhờ đó cũng kịp tạo nên những vần thơ nhỏ xinh, gợi cảm. Hoàng Kim Dung luôn khắc hoạ mỗi cảm xúc, tâm trạng của mình bằng thơ. Thơ như một cứu cánh cho tâm hồn đa cảm, mong manh, dịu dàng ấy; và nói như cách của Lò Ngân Sủn sẽ là: " Tôi làm việc bằng cái đầu, sống bằng thơ và bay lên bằng mơ ước".

------





Năm bài thơ mới của  
HOÀNG KIM DUNG

 TỰ NHỦ 
 1
Em tự nhủ nếu chúng mình không gặp gỡ
Ở kiếp này, liệu có còn kiếp sau?
Nếu những lời yêu thương chưa kịp ngỏ
Sang thế giới kia…mình có biết tìm nhau?

 2
Nếu chúng mình không thành chồng vợ
Ắt có người phụ nữ khác bên anh
Liệu cô ấy có hoá thành ngọn lửa
Cho trái tim anh cháy sáng hết mình? 
Cô ấy có hay khóc, hay hờn
Có nhõng nhẽo để đòi anh che chở?
Có tự dối mình: Ta kiên cường, mạnh mẽ
Để có lúc khóc thầm cho vơi bớt cô đơn?! 
 
 
NỖI NHỚ 

Nỗi nhớ nhiều như lá cây
Nỗi nhớ dày như đêm tối
Nỗi nhớ dài như dòng suối
Chẳng biết nguồn ngọn từ đâu 
Nỗi nhớ cắn quả tim đau
Dai dẳng qua ngày qua tháng
Có lúc làm ta mê sảng
Nó chẳng nằm im bao giờ! 
Ông trời thật khéo vẽ trò
Cứ bắt người ta phải nhớ!
Trốn mình- ta trùm chăn ngủ
Nỗi nhớ lăn lóc khắp giường! 

Bực mình, ta ngồi vực dậy
Mặc cho cái nhớ lang thang
Hình như… trong lúc mơ màng
Cái nhớ gặp người trong mộng! 
Đêm dày-rừng sâu-trời rộng
Cái nhớ ơi! Đi tìm ai? 
 
 
KHÔNG ĐỀ 

Có gì như là tiếng sét
Có gì như là men say
Nhiều lúc quên quên, nhớ nhớ
Bất kể là đêm hay ngày! 
Một điều mơ hồ khó tả
Không thể diễn đạt thành lời
Lòng cứ nôn nao kỳ lạ
Sẻ chia, lại sợ bạn cười 
Trải tấm lòng ra trang giấy
Một mình mình biết mà thôi! 

GIẢ ĐỊNH 
  
Em như người thợ sơn tràng
Làm thơ chỉ toàn câu chữ
Qua bàn tay anh chỉnh sửa
Cho thơ được sống đời thơ! 
Em sợ một ngày tỉnh dậy
Không còn anh trên thế gian
Công em kéo cưa, xẻ gỗ
Sẽ trở thành công dã tràng 
  
Điều đó chỉ là giả định
Mà sao nghe nhói con tim?
Trong cõi đời mênh mông thế
Mất anh, em biết đâu tìm? 

BỐI RỐI 

Có gì đâu mà nhớ
Có gì đâu mà thương
Gió lạnh cuối mùa không buốt
Quả chín cuối mùa thơm hương! 
Ai vô tình đi qua ngõ
Gieo vào lòng ai tơ vương?! 
 




***

1 nhận xét:

  1. Tôi thật ngỡ ngàng khi được đọc những lời bình về nhà thơ Hoàng Kim Dung( Khuê Văn), lời thơ của tác giả đã biết khắc sâu trong ký ức của đời sống mọi người, lầm cho mây ngừng trôi, cho chim không thể bay được, cho giọt sương trên ngọn cỏ một cách vĩnh hằng! thật là thả mái ?

    Trả lờiXóa