Trích : Chữ chạy, cỡ chữ=20

Nguyệt xuyên há dễ thâu lòng trúc / Nước chảy âu khôn xiết bóng non - NGUYỄN TRÃI

Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

THƠ TRỊNH KIM HIỀN





                                             
                                                                    



                         TRỊNH KIM HIỀN

                 
Quê: Lục Ngạn, Bắc Giang.
Nhiều năm trong ngành địa chất, tại Tây Nguyên.
Hiện sống và viết ở Quý Sơn, Lục Ngạn.
Hội viên Hội VHNT Bắc Giang, Hội VHNT các DTTS Việt Nam.
Đã xuất bản các tập thơ:
Mưa đền cây, Thong thả xuyên rừng, Quyền của lá, Yêu như nút lạt ...

Với Hà Nội


Sông Hồng góp một Hồ Tây
Ba Vì góp ngọn
Mỗi người góp cho Hà Nội
Một lưỡi gươm thần tôi đáy nước Hồ Gươm
Tôi từ thăm thẳm tâm linh

Tôi trong đồng vọng

Lý Thái Tổ nhìn ra thắng địa
Người góp cho Hà Nội
           một thủ đô ngàn thủa dáng rống bay
Cả thế đất nắng mưa hình chữ S

Góp vào hào khí, góp linh thiêng

Hà Nội trong ta
Mà ngoài bốn biển…
Cho Hà Nội cả những người chưa đến
Bởi ai cũng đều có một  Việt Nam riêng 

Cấm Sơn

Lửng lơ giữa đất và trời
Cấm Sơn vỗ sóng
Vỗ xum xuê bản nghèo xóm vắng
Vỗ xanh lúa đồng

Cấm Sơn bốn mùa lo việc Cấm Sơn
Thuyền ngược thuyền xuôi
                    mặc thuyền xuôi ngược
Ngày mưa thì trầm ngày nắng thì trong
Vẫn đủ rong rêu phần tôm phần cá

Cấm sơn có lúc mặt gương lặng tờ
Lặng ngắt lặng im cho người soi bóng
Bao giờ có ai bắc cầu giải yếm

Tôi xin về cùng 
        bắc giữa Cấm Sơn. 
                                                                                    



Mỵ Châu


Nỏ thần tiên tổ cất đâu

Chỉ còn đây một Mỵ Châu đắng lòng

Ngàn năm tưởng chuyện vừa xong

Tình không có tội, tội trong cõi người

Đường xưa bước rụng bước rời

Từng rơi lông ngỗng hay rơi những gì

Bao giờ bớt nỗi sầu bi

Phụ vương hết giận, Kim Quy rút lời

Bao giờ nữa

Mỵ Châu ơi!       


Hoàng Cầm



Không là tướng nhưng ông làm tướng
Tướng của những ngọn khói ngoằn ngoèo
Không làm thơ nhưng ông là nhà thơ
Nhà thơ của những vầng lửa ấm

Mùa đã lại nghiêng về miền sương khói
Nơi Hoàng Cầm yên nghỉ giữa ngàn thông
Từ cát bụi trở về cát bụi
Lặng lẽ ông nằm tựa Tam Đảo vào đông

Trăm ngàn nén nhang đã thắp
Có ngọn nào hời hợt với ông chăng
Trong ngàn người từng viếng mộ
Ai giờ mới thực biết Hoàng Cầm

Có lẽ Hoàng Cầm không để ý
Chỉ biết giặc tan thì về quê
Thong dong vác cày giong trâu cũng sướng
Dăm chuyện nhớ quên nào nghĩa gì

Hoàng Cầm chỉ có một tâm nguyện
Tâm nguyện máu xương cho đời đời
Không đâu cần bếp Hoàng Cầm nữa
Lửa cứ hồng lên, khói thẳng trời  ./.




                             MỘT CẢNH Ở LỤC NGẠN                              



Thiền

Bạn tôi
Sáng sáng ngồi thiền
Quên người tình
Quên vợ quên con
Quên mưa quên nắng
Quên cay đắng ngọt bùi

Bạn tôi ngồi thiền
Quên cả mình đang sống…
 
Bạn nói thiền lạ lùng sao
Thiền nghĩa là Quên đấy  .

Rồi bạn hỏi tôi
- Cậu có thiền không?

Câu hỏi bất ngờ làm tôi lúng túng


 Tôi ở giữa rừng
Tôi sống với cây
Cây bốn mùa xanh thắm
Xanh thẳm
Xanh non
Xanh mỡ màng
Xanh như thể nắng hè

      muốn nhuộm xanh cũng đủ

Bạn bảo tôi thiền
Tôi thú thực
Tôi không
- Ai thiền nổi giữa những gì mơn mởn...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét