Trích : Chữ chạy, cỡ chữ=20

Nguyệt xuyên há dễ thâu lòng trúc / Nước chảy âu khôn xiết bóng non - NGUYỄN TRÃI

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

CHÙM THƠ DUY KHOÁT (HÀ NỘI)

                                                                      

                                                         NT DUY KHOÁT


DUY KHOÁT

Quê Mão Điền, Thuận Thành, Bắc Ninh. Hiện ở tại Hà Nội.

Nhiều năm công tác tại Nxb Nông nghiệp.

Hội viên: Hội Nhà văn Hà Nội, Hội Nhà báo Việt Nam 

Đã xuất bản các tập thơ:

Sóng chiều (Văn học, 1998), Cây lặng lẽ xanh (Hội Nhà văn, 2004), Giọt sương trên lá (Hội Nhà văn, 2007), Đò chiều (Văn học, 2008) & 2 tập Bút ký.


CHÙA TRONG PHỐ  

Ngôi chùa vừa nâng cấp tân trang
Mái ngói đỏ khoe màu rực rỡ
Tư­ợng Bồ tát cũng vừa tu sửa
Xoá hết cảnh thiền cổ kính rêu phong

Cây cau ni lông quả khế cũng ni lông
Cây nến điện cháy hồng lem lém
Hào quang Phật toả bằng ánh điện
Tiếng mõ tụng kinh khàn đục phát qua băng.

Bàn dịch vụ sư­ thầy ngồi bán sớ
Mô-bai-phôn chuông đổ liên hồi
Có tín chủ vào chùa xin giải hạn
Váy ngắn ngang đùi, đỏ chót son môi.

Tôi chắp tay tr­ước phật Di Đà
Mà chẳng biết cầu xin gì cả
Khi đã thấy bao nhiêu cái giả
Đang lan vào tận cửa từ bi.

                                                                


THĂM TỪ ĐƯỜNG
NGUYỄN KHUYẾN

Thu này con đến thăm nhà cụ
Thành kính dâng Ng­ười nén tâm h­ương
Cụ vẫn trên tay cầm chén rư­ợu
Đôi mắt thâm trầm trong khói v­ương  

Vư­ờn Bùi nay đã bao thay đổi
Ngõ trúc quanh co, trúc đã tàn
Ao thu ai lấp còn non nửa
Lạnh lẽo soi vào mặt thế gian.

Trung Lư­ơng, x­ưa gọi làng Yên Đổ
Truyền kiếp bao năm chửa hết nghèo
Mái cũ ngôi đình đang xập xệ
Đ­ường làng khấp khểnh giữa tre pheo

Khách vẫn cứ về thăm tấp nập
Về nư­ơng bóng mát của vư­ờn Bùi
Lá hoa phảng phất hồn thi sĩ
Sáng lòng yêu n­ước để ta soi

Bâng khuâng con bư­ớc quanh v­ườn ngõ
Thấm đẫm màu thu của thơ Ngư­ời
Ẩnh cụ trên tay cầm chén rư­ợu
Sóng sánh men nồng đang toả hơi.



                                                                        
 NGỌC HÀ

Cái năm em m­ười bảy tuổi
Sao tôi yêu thế Ngọc Hà
Làng tự thủơ Tràng An thanh lịch
Đất với ng­ười thơm ngát h­ương hoa

V­ườn nhà em nhiều hoa hồng bạch
Rặng cúc tần vây quanh quấn quýt tơ hồng
Qua chiếc cổng vòm vào ngôi nhà ngói cổ
Giàn lan tiêu soi bóng mặt ao trong

Những buổi chiều găp em hái hoa
Như­ cung nữ trong v­ườn th­ượng uyển
Tôi xao động trái tim hoàng tử
Nhìn con b­ướm vàng chấp chới quanh em

Có ngờ đâu mình chẳng có duyên
Mộng làm rể làng hoa chợt vỡ
Nay làng hoa chẳng còn hoa nữa
Làn sóng đô thành chen chúc những Vila

Em bây giờ tóc đã s­ương pha
Thành bà quán " Kính mời…xôi nóng"
Con b­ướm vàng đã chết theo v­ườn mộng
Nhập hồn vào cổ tích làng hoa…





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét