Sợ buồn khẽ rụng
Một hồn thơ –
một nỗi niềm
Bài của TRỊNH TRƯỜNG HỢP
Tôi đã hơn một lần mở lạitập thơ "Sợ buồn khẽ rụng"để rồi thấy mắt mình mờ đicùng những cảm xúccủa tác giả gửi gắm vào thơ.
NVTPHCM- Thủy Hướng Dương đặt tên cho tập thơ của mình là "Sợ buồn khẽ rụng" thật là hóm hỉnh. Người ta đang mong cởi bỏ nỗi buồn mà chị lại sợ nỗi buồn rụng mất. Càng đọc thơ, càng thấy tác giả đã tạo nên một điều thấn bí, hóc hiểm mà ta cảm thấy bất ngờ đối lập hẳn với sự hóm hỉnh.
Thơ Thủy Hướng Dương là một lối viết đa dạng, nội dung rất phong phú trữ tình, đề cập tới nhiều mảng cuộc sống. Thơ chị không lên gân một cách trống rỗng mà chứa đựng một sự tinh tế tận trong nội tạng của từng ý thơ. Sự hóm hỉnh được tác giả cô đọng thế này:
"Ông trời hờn mát đổ mưa
Giọt dài, giọt ngắn ướt vừa lối đi"
(Lục bát ngày mưa)
Đắt trong ngồn từ, sắc sảo trong nội dung câu chữ. Thủy Hướng Dương làm cho người đọc cảm thấy tò mò khi phát hiện ra những vần thơ rất lạ.
"Trăng kia đôi chút ngờ ngàng
Cũng đành tiếc phút mơ màng cùng nhau"
(Hoa quỳnh nở muộn)
Thơ Thủy Hướng Dương như món ăn đắt tiền, khó tìm. Giống như món ăn ta chỉ mới nhìn thì chưa thể phân biệt là có ngon hay không, nhưng đến khi đã thưởng thức rồi thì thấy đam mê ước muốn. Vì "chưa ăn chưa thấy mùi ngon, ăn rồi mới thấy ngấm đòn say mê".
Lại nữa, thơ Thủy Hướng Dương trong tập "Sợ buồn khẽ rụng" không kém gì món ăn ban đầu thấy khá rắn nhưng càng nhai kỹ ta càng thấy thấm đượm, mê hồn trong đam mê.
"Tôi xin một chút van lơn
Mắt em... hãy giấu vào hồn chữ Yêu!
(Chạm mắt người dưng)
Những vần thơ đẹp, bao dung trong sự phong phú tinh đời của Thủy Hướng Dương làm cho ta thấy cuộc đời này không những rất ý nghĩa mà còn phải giao lưu, chắt chiu trong mọi niềm yêu thương.
"Không còn trẻ để ngây thơ
Bây giờ mà nói dại khờ ai tin
Thế mà một ánh mắt nhìn
Cũng làm em sợ... nhỡ mình lại yêu"
(Sợ)
Thủy Hướng Dương là một nhà thơ phái yếu, nhưng tâm hồn tác giả hình như rất mạnh mẽ, rất táo bạo. Chị dùng thơ để đối mặt với cuộc đời này. Cái tinh tế trong thơ Thủy Hướng Dương là chân thực, nghĩ được và viết thật. Thật đến mức người ta có thể đọc ở chị một tư duy chắt lọc nguyên chất, biết cảm thông nỗi niềm quá khứ. Mới hay, đâu phải bóng bẩy câu chữ mà nên thơ?
"Khóc cười thăm hỏi từng đêm
Vày vò chăn gối cho mềm thanh tao
Chị cười vào những khát khao
Còn em vơ lại chênh chao riêng mình..."
(Nói với vợ cũ của chồng)
Chị đã và đang đến đỉnh điểm của hồn thơ tinh khôi, nặng lòng cởi mở. Thủy Hướng Dương là nhà thơ nữ nhưng rất có nét (cá tính), không hề rụt rè và chị rất thành tâm ý tứ với đời:
"Người đi thoát khỏi u mê
Bỏ em ở lại tái tê thế này
Em không uống rượu mà say
Trời nghiêng, đất ngả cuồng quay bão lòng"
(Về với em đi anh)
Nỗi lòng của tác giả là sự đau đáu pha lẫn tâm trạng heo hút đã bị kìm nén nhiều năm trời, sự dồn nén ấy hóa ra đã thể hiện hết vào trong những câu thơ của mỗi bài:
"Nhân gian mỏi miệng khóc cười
Cái lưỡi uốn éo nói lời dối gian
Đứng lên rũ lưới đa đoan
Ta hớn hở... ôm muôn vàn nỗi đau"
(Không đề)
Ai có thể ngăn cản được tác giả bật ra những câu thơ rất hiện đại như kìm nén từ cuộc đời trớ trêu? Tác giả đã ấn chỉ, chốt chặt trong từng câu chữ với lối ví von như thách đố, :
"Em đi qua phố ồn ào
Giật mình để tuột chênh chao ra ngoài
Xin ai đừng nhặt phí hoài!
Vì eo thon, em trót cài vết đau..."
Thủy Hướng Dương, đã làm cho người đọc hút hồn vào thế giới tâm hồn đầy hương sắc từ cuộc đời đa đoan. Một lối viết tự sự bộc bạch từ sâu thẳm lòng mình khiến ta nhận ra những vần thơ chứa đựng nhiều man mác nỗi đời để từ đó cảm thông, trân trọng hồn thơ.
..." Sao trăng vờ vĩnh thơ ngây
Cho em phải níu bóng mây thì thầm
Dẫu rằng trăng cố lặng câm
Cũng xin đừng phụ những lần khổ đau'''
(Đối thoại với trăng)
Thật vậy, Sợ buồn khẽ rụng của Thủy Hướng Dương là một sự đúc kết tinh tế của tư duy phụ nữ hiện đại, hồn thơ chứa dựng nhiều cảm xúc với lối viết táo bạo, giải trình thẳng thắn thân phận long đong những bến bờ thầm lặng (của mình và của người?). Ai viết cho chăng những điều đa cảm?
Tác giả đã thực sự đột phá thành công trong thể hiện nhưng vẫn còn hạn chế nhất định với niềm tin giữa cuộc đời. Bởi vậy, tập thơ cho ra suy ngẫm những gì đã và đang diễn ra hàng ngày trong xã hội ngày nay, cho ta thương hơn những số phận con người. Sự chắt lọc tinh tế đã đưa thơ ca đến đỉnh điểm cô đọng trong câu chữ và nội dung chuyển tải.
Khi đã được trải nghiệm, ngẫm nghĩ ta thấy trong hồn thơ của Thủy Hướng Dương chứa đựng những cảm xúc u buồn như thân phận. Dù bằng hình ảnh nào đi nữa thì những vần thơ buồn man mác đều thể hiện sự chạnh lòng của tác giả với những số phận không gặp may trong cuộc sống đời thường.
"Em như ngọn cỏ dại
Càng mọc càng hoang vu
Một dấu ngựa in vờ
Cũng oằn mình thảng thốt"
(Cỏ dại và mây ngàn)
Thủy Hướng Dương là vậy, thơ của chị không giống ai mà có một nét rất riêng một cách đặc biệt, cái riêng đó ví như một loại trái cây mang tên gọi "Trái sầu riêng". Ta thấy nỗi lòng của tác giả và thực lòng đồng cảm cùng với trái cây đó. Đọc hết tập thơ, mỗi chúng ta cũng đã soi lại được chính mình. Phải làm gì đó để cuộc đời này tốt lên, hạnh phúc lên, công bằng trong nhân quả...
Đọc thơ chị, bỗng dưng tôi tự hỏi lòng rằng trong cuộc sống xã hội ngày nay có rất nhiều người sống tốt, làm tốt, đối nhân xử thế chan hòa mà sao họ vẫn long đong bến bờ làm vậy?
"Bỗng đâu sương lạnh đêm tàn
Quỳnh hương khép cánh vội vàng ra đi
Trăng ơi, chớ có sầu bi
Quỳnh hương nhan sắc cũng vì nhân gian..."
(Hoa quỳnh nở muộn)
Sinh năm 1972, với tuổi Nhâm Tý, Thủy Hướng Dương đã cầm tinh một con vật vất vả, nhưng đầy thông minh vạn hóa. Thơ của chị có một sự đột biến sâu xa, cái đột biến của thể trạng một tâm hồn dễ rung động, nghĩ quá nhiều, trăn trở quá nhiều... vì vậy tác giả đã sinh ra câu thơ gửi đời những xúc cảm rất đáng thương.
"Vần thơ đã ngủ im lìm
Bỗng đâu cựa quậy đi tìm giấc mơ"
Dường như với một ý chí sống để tìm lại sự công bằng, tìm đến một sự giải thoát hiệu quả nhất để cuộc đời mình không bị úa héo phiền não tâm can, Thủy Hướng Dương đang tìm ra cách bứt phá, vượt ngược dòng thời gian để tìm ra chân thiện.
"Gột bao nhiêu bụi hồng trần
Thì ta có phúc lại gần Trúc Lâm
Phải qua mấy vạn lỗi lầm
Thì ta chạm được uyên thâm cửa Thiền?
(Miền lặng)
Tuy Thủy Hướng Dương luôn mang canh cánh nỗi niềm của một tâm hồn không bình lặng nhưng chị vẫn tin tưởng ở một tương lai rất gần sẽ xóa đi hết những bầu trời đen tối và đón ánh sáng bình minh cho mỗi cuộc đời chúng ta không bị dày vò, đau đáu bởi những éo le của số phận. Tác giả đã cố hết sức trong cầu mong hy vọng nhưng vẫn bị trói trong hoàn cảnh nghiệt ngã, chưa giải thoát được cho chính cuộc đời mình.
"Có chàng ca sĩ lạ ghê
Đi rong xin những đồng mê muội. Rồi...
Hát lên một khúc nửa vời
Tôi lang thang đứng "bên đời quạnh hiu"
Lạ thật, một tâm hồn, một cuộc đời và những cảm xúc trong nỗi niềm khôn tả khiến ta cảm nhận thấy một nỗi nhớ thương trào dâng trong tâm hồn, khóe mắt của mình. Ta cảm thấy như ta đang hòa cùng tâm trạng của tác giả, thực sự mủi lòng khi tập thơ khép lại và mắt ta càng cay thêm, lòng ta càng bồi hồi nghĩ ngợi về những thân phận "trầm luân - kiếp đàn bà" như tác giả đã viết.
Tôi đã hơn một lần mở lại tập thơ "Sợ buồn khẽ rụng" để rồi thấy mắt mình mờ đi cùng những cảm xúc của tác giả gửi gắm vào thơ.
Thủy Hướng Dương đã và đang gửi lại cho đời những vần thơ thấm đượm, Tôi tin thơ chị sẽ sống mãi với thời gian. Hy vọng rằng thơ của chị sẽ vượt qua trăn trở, khó nhọc để cuộc đời này mãi mãi đơm hoa, tươi cành, xanh lá.
Ngày mồng 2 tháng 3 năm 2012
* Nguồn: THỦY HƯỚNG DƯƠNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét